Bạch Phong đứng dậy, thấy Tô Vũ còn ngớ ra, tức giận nói: "Đi thôi, không phải nói muốn làm nghiên cứu sao?"
"Lão sư, hiện tại luôn ạ?"
"Dĩ nhiên!"
Bạch Phong cau mày nói: "Chẳng lẽ còn đợi tới ngày mai?"
Kì quái!
Tiểu tử này nghĩ gì thế?
"Sao tiểu tử ngươi không có một chút nỗ lực nào vậy? Nhớ năm đó thời điểm sư tổ ngươi nói cho ta tiến vào phòng nghiên cứu, lúc đó ta không kịp chờ đợi, hận không thể lập tức đi vào, mà ngươi còn ra sức khước từ!"
Tô Vũ mệt mỏi, ta ra sức khước từ bao giờ?
Chỉ là không nghĩ ngài vội vã như vậy mà thôi!
Hắn không nói gì, yên lặng đi theo Bạch Phong xuống tầng hầm.
...
Phòng nghiên cứu chính.
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ tới đây, một cánh cửa lớn thoạt nhìn vô cùng dày nặng đứng sừng sững trước mặt.
Bạch Phong chỉ vào cửa lớn rồi giới thiệu: "Thứ này chế tạo từ tài liệu vũ khí địa giai..."
Tô Vũ không đợi anh nói xong, ánh mắt hắn khẽ biến nói: "Viêm Ma thép! Đặc sản Viêm Ma giới, chủ tài liệu để chế tạo binh khí, phòng thí nghiệm dùng cái này để làm cửa ư?"
"Đúng, biết là tốt rồi! Tháo ra có thể dùng như binh khí!" Bạch Phong kiêu ngạo khoe khoang, "Không phải binh khí địa giai bình thường đâu, khối tài liệu lớn như thế, bán với giá cả võ binh địa giai cao đẳng đều không có vấn đề gì!"
Địa giai cao đẳng!
Sơn Hải đỉnh phong dùng cũng đủ, dư xài.
Trung tâm nghiên cứu thật có tiền.
Phán đoán xong, Tô Vũ cảm thấy bán cái này với giá 5000 điểm công huân không khó chút nào, dĩ nhiên thứ này dùng để chế tạo võ binh, nếu chế tạo văn binh thì sẽ đắt kinh người.
Bạch Phong không nói tiếp, một thanh tiểu kiếm hiển hiện trước mặt hóa thành chìa khoá, anh mở cửa đi vào.
"Vào đi!"
Tô Vũ chờ cửa vừa mở liền vội vàng tiến vào trong.
Hắn quan sát phòng thí nghiệm, cảm thấy có chút rung động.
Vô số khí giới phân bố ngay ngắn rõ ràng trong căn phòng lớn, bốn phía phòng khách là từng cái phòng thí nghiệm nối liền.
Nơi này lớn hơn phòng thí nghiệm phụ rất nhiều, thiết bị cũng nhiều hơn hẳn.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tô Vũ lấp lánh nhìn về phía một gian phòng trong suốt!
Đó là cái gì?
Trong gian phòng kia, từng quyển thư tịch đang lơ lửng trôi nổi, Tô Vũ cảm thấy thật quen mắt.
Thấy Tô Vũ nhìn chằm chằm bên kia, Bạch Phong cười nhạt nói: "Nhìn quen mắt không? Văn Minh Chí đấy! Sách truyền thừa ẩn chứa thần văn Sơn Hải cảnh."
"Lão sư..." Tô Vũ kinh ngạc thốt lên: "Quá nhiều!"
Bạch Phong gật đầu, "Đây là những thứ sư tổ ngươi giết địch trên chiến trường lấy được! Những năm qua sư tổ ngươi đến chiến trường Chư Thiên không ít lần, trước sau giết 6 vị cường giả Sơn Hải cảnh, 3 người trong đó là Văn Minh sư, tước đoạt 16 thần văn! Trong đó có 3 chủ thần văn, 13 phó thần văn, đều tồn trữ lại."
Tô Vũ rung động! Giết 6 vị Sơn Hải ư?
Phải biết rằng, Sơn Hải cũng không phải rau cải trắng, trong tình huống bình thường, Sơn Hải đối chiến Sơn Hải là cuộc chiến liều mạng tranh đấu, trừ khi thực lực chênh lệch quá lớn, tỉ như Vạn Thiên Thánh và Trịnh Ngọc Minh.
Sư tổ dám đi đến chiến trường Chư Thiên săn giết Sơn Hải, ông thật mạnh!
Bạch Phong lại nói: "Thứ này không thể gọi là Văn Minh Chí, Văn Minh Chí là khi cường giả nhân tộc ngã xuống truyền thừa lại thần văn của chính mình, chờ mong sẽ có một ngày hậu nhân lấy được chút truyền thừa trong đó, đây mới gọi là Văn Minh Chí."
Tô Vũ hứng thú, hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, thần văn trong Văn Minh Chí còn có khả năng truyền thừa tiếp sao?"
"Không thể!" Bạch Phong lắc đầu, đáp: "Sau khi Sơn Hải cảnh ngã xuống, thần văn đều sẽ tán loạn, trừ khi dùng thủ đoạn đặc thù thì mới có thể miễn cưỡng bảo tồn lại, bảo tồn trong Văn Minh Chí, trên thực tế nó đã có chút tán loạn, sau một thời gian sẽ hoàn toàn tiêu tán, khoảng trăm năm Văn Minh Chí sẽ không còn."
Anh thở dài một tiếng!
Điều này đại biểu dấu ấn cuối cùng của vị Sơn Hải ngã xuống kia đã chính thức biến mất trên thế gian này.
Anh lại nói: "Nhưng cũng có một vài tình huống đặc biệt, tỉ như Sơn Hải đỉnh phong có Chủ Thần văn vững chắc! Khi sắp chết, người đó dùng sinh mệnh làm cái giá để cô đọng chủ thần văn tiến vào trạng thái nửa Vĩnh Hằng, dạng thần văn này có khả năng truyền thừa tiếp, không khác thần văn Vĩnh Hằng lắm."
Tô Vũ gật đầu, hỏi: "Lão sư, không phải học phủ chúng ta có một ít thần văn Vĩnh Hằng sao? Thật ra những thần văn này cũng có thể dùng đúng không?"
Bí cảnh là do một thần văn hóa thành.
Trong học phủ kỳ thật có không ít bí cảnh.
Qua nhiều năm như thế, học phủ cũng có mấy Nhật Nguyệt cảnh.
"Dùng?"
Bạch Phong nhìn chằm chằm hắn, cẩn thận hỏi lại: "Ý ngươi là lấy thần văn ra để chính mình dùng?"
Tô Vũ gật gật đầu, "Vâng, ý của ta là, nếu là thần văn Vĩnh Hằng, vậy chính chúng ta lấy dùng không được sao?"
Hắn nghĩ đến quyển sách trong đầu mình cho nên có chút hiếu kỳ, thần văn Vĩnh Hằng có khả năng lấy dùng không?
Bạch Phong lắc đầu: "Không được, ta giải thích đơn giản một chút, đó là vấn đề độ phối hợp! Nói thí dụ như ngươi vẽ ra thần văn chữ "Máu", thế nhưng ta phác họa không ra, ngươi chết, đưa thần văn này cho ta, ta cũng chưa chắc có thể sử dụng."
"..."
Vẻ mặt Tô Vũ quái quái.
Lão sư, lời này của ngươi phũ quá đấy.
Cái gì gọi là ta chết đi cho ngài dùng?
Ví dụ hay quá nhỉ!
"Vậy thì có thể phối hợp không?"
Tô Vũ lại hỏi một câu.
"Có!"
Bạch Phong gật đầu, suy nghĩ một chút, anh mở miệng nói: "Sư bá ta có thể! Còn có một số người cũng có thể! Tuy độ phối hợp không đến trăm phần trăm, thế nhưng có thể nhận lấy thần văn, loại tình huống này hiếm thấy, bình thường chỉ xảy ra với thiên tài! Bởi vì ngay từ ban đầu, vị thiên tài đó đã có khả năng phác họa ra thần văn này!"
"Thế nhưng..." Bạch Phong nhắc nhở: "Tuyệt đối đừng suy nghĩ linh tinh, ngươi tự nghĩ đi, ngươi là dưỡng tính, đặt thần văn Vĩnh Hằng vào sẽ tạo thành gánh nặng thế nào với biển ý chí của ngươi hả? Có thể căng nổ biển ý chí của ngươi đó! Trừ phi ngươi có thiên phú dị bẩm, biển ý chí vô cùng cường đại, mà thần văn Vĩnh Hằng kia có độ phối hợp cực kỳ cao với ngươi thì mới có một chút hi vọng!"
Suy nghĩ một chút, anh lại bổ sung: "Hơn nữa, Đơn thần văn nhất hệ khó hơn Đa thần văn nhất hệ. Bởi vì Đa thần văn nhất hệ nhiều thần văn tạo thành một hệ thống chiến kỹ, cho nên có thể miễn cưỡng dùng hệ thống chiến kỹ trấn áp thần văn, nhưng mà với Đơn thần văn nhất hệ thì có độ khó cực lớn!"
Tô Vũ gật đầu, nhưng trong lòng thì nghĩ đến chuyện khác.
Lão sư nói, sư bá anh có thể...
Liên hệ với lời Bạch Phong nói trước đó, Tô Vũ bỗng hỏi: "Lão sư, có phải Liễu lão sư có dạng thần văn truyền thừa này không?"
"Đúng!" Bạch Phong lười giấu giếm, thẳng thắn đáp: "Ngũ đại từng lưu một thần văn, sau này bị sư bá mang đi, có khả năng nó được sư bá đặt vào biển ý chí của ông, cụ thể thế nào ta cũng không rõ."
"Thế nhưng Liễu lão sư của ngươi năm xưa là yêu nghiệt thiên tài hiếm có của Đại Hạ Văn Minh học phủ, sau này bị phế đi có khả năng là vì thần văn này."
"Mà ta suy đoán, có khả năng đó không đơn thuần chỉ là một thần văn, có lẽ đó là một thiên phú thần văn!"
Tô Vũ nháy mắt mấy cái, thiên phú thần văn?
Không thể nào!
Chúng ta còn chưa nghiên cứu ra được đâu, nói như vậy, năm đó Ngũ đại đã ngưng luyện thiên phú thần văn rồi ư?
Vậy chẳng phải là ông thật sự có hi vọng Chứng Đạo Vô Địch, còn là Văn Minh sư Vô Địch?
Bạch Phong đi lên phía trước, chỉ vào một máy móc cỡ lớn, nói: "Đây là máy ly tâm, dùng để tách rời tinh huyết! Tinh huyết ngưng kết, một khi hóa thành tinh huyết, gần như không có cách nào tách ra nữa, chỉ có máy ly tâm này mới có thể phân tách tinh huyết."
"Đây là máy khảo nghiệm ý chí lực..."
Tô Vũ cảm thấy hứng thú đối với cái máy anh vừa chỉ. Máy khảo nghiệm ý chí lực ư?
Nó giống như cả căn phòng này vậy, cũng không biết khảo thí ra sao.
Vậy chẳng phải là ông thật sự có hi vọng Chứng Đạo Vô Địch, còn là Văn Minh sư Vô Địch?
Bạch Phong đi lên phía trước, chỉ vào một máy móc cỡ lớn, nói: "Đây là máy ly tâm, dùng để tách rời tinh huyết! Tinh huyết ngưng kết, một khi hóa thành tinh huyết, gần như không có cách nào tách ra nữa, chỉ có máy ly tâm này mới có thể phân tách tinh huyết."