"..."
Bốn phương đều choáng váng!
Bạch Phong... Cứ thế mà giết đối phương?
Giết một vị Lăng Vân!
Anh giết thế nào?
Sao anh lại dám giết?
Đây chính là một vị cường giả Lăng Vân của Đại Hạ Văn Minh học phủ!
Cứ thế mà chết dưới tay Bạch Phong sao?
Mãi đến khi Bạch Phong chạy một đoạn dài, sau lưng, nam tử mang theo vô hạn mờ mịt, ầm ầm ngã xuống đất!
Chết!
Bạch Phong không hề hấn gì nhưng cứ hô to: "Cứu mạng, bọn hắn muốn giết ta, ta phản kích tự vệ a! Không trách ta được!"
Mà giờ khắc này, mấy người Liễu Văn Ngạn không có thời gian để ý tới anh, ai nấy đều là một mặt ngưng trọng!
Cái quỷ gì?
Hai thanh Đồ long kiếm!
Một thanh bị đối phương bắt được, một thanh còn lại thì vô thanh vô tức tự do hoạt động, thế nên một vị Lăng Vân cứ như vậy bị Bạch Phong giết chết!
"Hai thanh đồ long kiếm?"
Lúc bấy giờ, đâu chỉ riêng mỗi Liễu Văn Ngạn kinh ngạc, cường giả chung quanh cũng đều kinh hãi!
Ở đâu ra hai thanh đồ long kiếm?
Hình như đều là thật!
Bất quá có chút khác nhau, một thanh đồ long kiếm giống như có ít thần văn dung hợp, một thanh thì nhiều hơn một ít, tình huống gì thế này?
Đều là thật!
Chỉ là một mạnh một yếu mà thôi!
Mà Bạch Phong căn bản không quan tâm những chuyện đó, giết người?
Giết thì đã giết rồi!
Anh giết người cũng không ít, cũng không phải chim non yếu đuối, đều đã coi là chiến khu thì cứ thế mà giết thôi.
Còn về chuyện đó là nhân tộc hay vạn tộc... thì không quan trọng, quan trọng đó là kẻ địch, thế là đủ rồi.
"Hèn mạt!"
Một tiếng gầm thét vang lên, sau một khắc, một tòa núi lớn trấn áp thẳng về phía anh, Bạch Phong thế mà vừa đến đã giết người, tên điên này quá ngông cuồng!
Giờ phút này, bốn phương đều khiếp sợ.
Khiếp sợ trước thủ đoạn của Bạch Phong, khiếp sợ trước độ tàn nhẫn của Bạch Phong, không nói không rằng một kiếm liền giết người, trước khi giết người thuận tiện còn sửa sang quần áo, đây chính là hình tượng mỹ lệ của Văn Minh sư sao?
Cách đó không xa, Liễu Văn Ngạn từ trong cơn ngây người chợt tỉnh táo lại, nhịn không được day day cái trán!
Mẹ nó!
Tên ngốc tử kia không phải cố ý đến quấy rối ta đấy chứ?
Ngươi vừa đến đã giết người, ngươi đang ước gì chúng ta bị vây giết hay sao?
Khốn nạn!
Mặc dù ông cũng có mấy lần muốn dứt khoát không quan tâm gì hết mà ra tay chém chết đối phương, nhưng mà... chẳng phải thực lực không bằng người à?
Hỗn đản này, không cân nhắc hoàn cảnh của họ bây giờ sao?
Mà lúc này Bạch Phong căn bản không quan tâm những chuyện đó, anh chỉ lo lớn tiếng gào thét: "Sư bá, cứu mạng a! Nhanh lên!"
"..."
Mấy người Ngô Nguyệt Hoa cau mày, im lặng, phiền muộn, mặc dù như thế vẫn không thể không ra tay ngăn cản!
Ầm ầm một tiếng, tòa núi bị đánh lui.
Ngô Nguyệt Hoa cũng lùi lại mấy bước!
Nơi xa, Tôn các lão đạp không mà tới, sắc mặt tái xanh, quát: "Bạch Phong, tên khốn kia, ngươi lại dám trực tiếp hạ tử thủ!"
Bạch Phong quay đầu hô: "Tôn các lão, hiểu lầm, thật đó, ta thật sự không nghĩ tới Trương sư huynh yếu như vậy, ta chỉ đâm ra một kiếm. Hắn là Lăng Vân nhị trọng mà, mẹ nó, một kiếm liền đâm chết, hắn cũng quá yếu rồi đi!"
"..."
Sắc mặt Tôn các lão tái xanh dọa người!
Hèn mạt!
Giết người mà còn dám lớn lối như vậy!
Bạch Phong hô một tiếng ủy khuất, tiếp lấy bỗng nhiên anh tỏ ra sợ hãi nói: "Úi... mẹ nó, không phải là ta phải lên Chư Thiên chiến trường giết 10 Lăng Vân nhị trọng mới có thể đền tội đó chứ?"
"Xong đời rồi!"
"..."
Cường giả bốn phương yên lặng nhìn xem Bạch Phong, nhìn anh biểu diễn!
Điều mà người ngoài càng quan tâm hơn chính là cái tên này vừa rồi rốt cuộc đã làm cái gì, vì sao lại có hai thanh đồ long kiếm?
Liễu Văn Ngạn nhíu mày nhìn anh, không quản chuyện đó mà là truyền âm mắng: "Giết người làm cái gì?"
"Đã sớm khó chịu với hắn rồi, ba năm trước ở Chư Thiên chiến trường hắn đã muốn mai phục ta, bị ta sớm phát hiện, không so đo với hắn nữa, một kiếm giết là xong việc!" Bạch Phong cấp tốc truyền âm trả lời.
"Sư bá, lúc này cần giết người lập uy a! Còn dùng dằng nữa người của chúng sẽ càng ngày càng nhiều, đều cảm thấy chúng ta không dám làm gì, thời đại này, không tàn nhẫn thì người ta làm sao sợ ngài? Ngài để sư bá mẫu giết người đi, giết mấy tên Sơn Hải rồi cam đoan chuyện gì cũng xong xuôi, nếu cứ im lặng thì ngài để bọn hắn đào mộ thử một chút?"
"Giết nhiều tự nhiên đều lui, chỉ là một đám người ô hợp mà thôi!"
"Làm sao chúng ta có thời giờ ngày ngày dây dưa với chúng, giết nhiều mấy tên, dù sao nếu giờ mặc kệ thì lên Chư Thiên chiến trường cũng là tai họa ngầm!"
Dứt lời, anh lại nói: "Giết người thì Hạ gia không thể không ra mặt, Chu gia không thể không ra mặt! Bằng không thì hiện tại tình huống này sẽ kéo dài, đều đã năm mươi năm, còn định kéo dài nữa sao?"
"Giết Lăng Vân cũng vô dụng, vô nghĩa, không hù dọa được chúng, giết Sơn Hải cũng không hù được, ngươi giết Nhật Nguyệt thì mới yên tĩnh!" Liễu Văn Ngạn truyền âm qua, ông thấy rất bất đắc dĩ, "Mấu chốt là, tên sư phụ phế vật nhà ngươi giết nổi Nhật Nguyệt sao?"
"Chắc là không được đâu nhỉ?"
Bạch Phong ngượng ngùng, đại khái là không thể.
"Mà Nhật Nguyệt còn chưa ra mặt đâu, muốn giết cũng không giết được!"
Liễu Văn Ngạn nói xong, Bạch Phong đã chạy tới, sau lưng, Tôn các lão lộ vẻ giận dữ, nhìn đệ tử của mình đã chết, gương mặt lão tràn ngập phẫn nộ!
Chết!
Cứ như vậy bị Bạch Phong một kiếm giết chết!
Lăng Vân cảnh đó!
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng đều có người vươn ý chí lực tới dò xét thi thể kia, rất nhanh ai cũng đều có phán đoán, thật sự chính là bị một kiếm đánh nát biển ý chí, là đồ long kiếm của Bạch Phong!
Mà trước đó một kiếm bị bắt lại kia cũng là đồ long kiếm!
Giờ khắc này, lại có một vị lão nhân đạp không đi ra, nhìn về phía Bạch Phong.
Bạch Phong liếc qua, nhỏ giọng hỏi: "Sư bá, đây là thiên tài gia gia của Đại Chu phủ sao?"
"Ừ."
"Có vẻ muốn chuẩn bị khiêu chiến ta, ta một kiếm giết chết, lão đầu này có khi nào sẽ tức tới nổ tung không?"
"..."
Liễu Văn Ngạn rất bất đắc dĩ, ngươi tới gây sự đúng không?
Đúng không?
"Được rồi, ta lớn hơn tiểu tử kia không ít, ta không phải kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, để đồ đệ của ta lên đi, thật là, thiên tài, yêu nghiệt gì chứ, một kiếm liền giết, không có ý nghĩa gì!"
Bạch Phong cười, vứt cái bọc xuống, sửa sang lại quần áo lần nữa, áo trắng phiêu diêu, anh nhìn về phía vài vị Các lão trên không, nhe răng cười nói: "Đừng nhìn nữa, ngoài ý muốn mà thôi, do hắn quá yếu, một kiếm liền bị giết! Thế này đi, dưới Lăng Vân tam trọng tùy tiện đến, ta một kiếm giết không chết vậy thì chờ các ngươi tới giết ta! Đừng lấy lớn hiếp nhỏ nha, Lăng Vân tam trọng là cực hạn rồi, nói cho các ngươi biết, Sơn Hải đừng khi dễ ta đấy, nhà chúng ta cũng có Sơn Hải, các ngươi ra tay với ta, Hạ Các lão, Ngô Các lão đều sẽ giết hậu nhân, đệ tử, của các ngươi. Mọi người vẫn nên nói quy củ lý lẽ thì hơn!"
"Còn nữa, ta cũng có sư phụ đó!"
"Ngài ấy là Sơn Hải bát trọng đỉnh phong, sắp sửa cửu trọng rồi, các ngươi xuống tay với ta thì phải suy nghĩ kỹ tới con cái, cháu trai, cháu gái, chó mèo trong nhà các ngươi a... Oan oan tương báo không có cách nào hóa giải!"
Bạch Phong cười ha hả: "Cho nên mọi người nên nói chuyện hòa nhã, lui ra ngoài đi, đừng áp sát như thế, bằng không thì chút nữa ta cần đi ra ngoài lại phải giết người!"
Trên không, mấy người Tôn các lão dồn dập hiện thân, nhìn chằm chằm Bạch Phong, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng!
Bạch Phong lại không thèm để ý tới bọn họ, trực tiếp cầm lấy máy thông tin gọi đi, rất nhanh đã có kết nối, vội vàng hô lên: "Lão sư, lão gia hỏa Tôn Thao bắt nạt ta, muốn giết ta, ngài biết nhà lão ở đâu không? Ngài đừng trở về nữa, tới giết cả nhà lão trước đi..."
"A? Không thể giết? Vì sao vậy?"
"Không phải chiến khu, không thể giết người?"
"À à, ta hiểu rõ, lão sư, không phải ngài giết mà là Vạn Tộc giáo giết, ngài hiểu không?"
"Hiểu rõ thì tốt rồi, ta cúp nha, bọn hắn muốn giết ta, bên ta đang còn bận rộn lắm đây!"
"..."
Bạch Phong dập máy thông tin, nhìn về phía mấy người trên không, nhún nhún vai, "Cái kia... Lão sư ta đang trên đường trở về, mọi người đừng ức hiếp người nha!"
"Không phải chiến khu, không thể giết người?"
"À à, ta hiểu rõ, lão sư, không phải ngài giết mà là Vạn Tộc giáo giết, ngài hiểu không?"