Tất cả những thứ này đều phát sinh quá nhanh.
Tô Vũ còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì hết thảy đều đã kết thúc!
Hạ Hổ Vưu đau khổ chà xát bờ vai đã thâm tím của mình, bất đắc dĩ nói: "Buông ta xuống được chưa?"
Tô Vũ nằm áp sát xuống thì thôi đi, nhất định lại cứ phải lấy cậu làm bia ngắm, không phải đệm thịt mà là mai rùa, cái tên này trực tiếp kéo Hạ Hổ Vưu trùm lên trên người hắn, tuy cậu béo nhưng cũng không tính là nặng, Tô Vũ vẫn có thể tiếp nhận được.
Tô Vũ quay đầu, tức giận mắng: "Ngươi đè lên ta, ta còn chẳng muốn nói ngươi thì thôi."
Hạ Hổ Vưu giơ ngón giữa, rất muốn đập chết tên này.
Ta đè ngươi?
Con mẹ nhà ngươi, không phải ngươi nhất định cứ muốn lôi kéo ta sao?
Tô Vũ không có tâm tư để ý đến cậu, cau mày hỏi: "Rốt cuộc thì tình huống như thế nào rồi?"
Tình cảnh trước mắt hắn cũng xem không rõ!
Mơ mơ hồ hồ!
Kể cả vị âm thầm ra tay kia thì hắn căn bản không nhìn ra cái gì, đối thoại giữa đối phương và Hạ Hầu gia cũng đã bị Hạ Hầu gia che đậy, chỉ vừa nghe thấy loáng thoáng một cái tên —— Hạ Tiểu Nhị?
Ai vậy?
Hạ Hầu gia à?
Tô Vũ vội vàng bò lên, lúc bấy giờ hắn vẫn không dám đi tới chiến khu, dù cho thấy Liễu Văn Ngạn rơi xuống đất nhưng bên kia hiện tại năng lượng tung hoành, ý chí lực sôi trào, hắn mới không ngu mà mò qua, sẽ bị chấn chết người đấy.
Từ lúc tới đây đến tận bây giờ, biển ý chí của hắn vẫn trướng căng đến khó chịu.
6 thần văn đều đang điên cuồng hấp thu những dư vị thần văn kia, chùy nhỏ cũng đang kịch liệt hấp thu, cứ từng chùy rồi lại từng chùy gõ vào biển ý chí của hắn.
Tô Vũ cũng dứt khoát vận hành Thủy Hành quyết, hấp thu những ý chí lực đó, mà Hạ Hổ Vưu bên cạnh cũng đang làm hệt vậy. Người làm chuyện này không ít, bao gồm cả Trịnh Bình lão quỷ cũng đang mở thần khiếu hấp thu ý chí lực, hành vi của Tô Vũ thành ra không đáng chú ý lắm.
Trịnh Bình cùng Hạ Hổ Vưu kỳ thật đều chú ý tới, thế nhưng cũng không có thời gian để ý đến hắn, cái tên này quả nhiên có văn quyết!
Trịnh Bình tiếc nuối than thở: "Đáng tiếc, Vân Huy nhà ta không tới, phá toái Vĩnh Hằng thần văn trăm năm khó gặp! Thật đáng tiếc!"
Giờ phút này, chút dư vị tản đi vô cùng nhanh.
Nếu đi đón cháu trai thì cũng không kịp hấp thu, thôi thì để chính mình hấp thụ nhiều thêm chút đi, ông là Chiến giả, tu luyện thần khiếu cũng không dễ dàng.
Khi ông lẩm bẩm thì Tô Vũ cũng không để ý, hắn vẫn còn có chút mơ mơ hồ hồ, "Trịnh gia gia, người ra tay sau cùng kia bị giết rồi sao?"
"Không!" Trịnh Bình hôm nay chỉ tới xem náo nhiệt, cũng không nhúng tay vào, quả thật vô cùng nhàn rỗi, nghe Tô Vũ hỏi thì tốt tính trả lời: "Chạy rồi! Là giáo chủ Nguyên Thủy thần giáo, khó trách thực lực rất mạnh, bản tôn không tới, tới là thần văn hóa thân mà thôi!"
"Giáo chủ Nguyên Thủy thần giáo?"
"Đúng, giáo chủ mạnh nhất của Vạn Tộc giáo, Nhật Nguyệt đỉnh phong, cái tên này thờ phụng nguyên thủy thần tộc, là chó săn trung thành. Hắn đã từng đi qua Thần giới, tiếp thụ nguyên thủy thần tộc chuyển đổi Thần thể, xem như bán thần tộc!"
Trịnh Bình nói xong, lại bảo: "Xem ra Hạ Hầu gia chính là vì câu cái tên này, đáng tiếc không thể thành công! Bất quá tên kia cũng không dễ chịu, xem ra ba Vĩnh Hằng thần văn vỡ nát, thực lực chắc chắn tổn hao nhiều!"
"Giáo chủ Nguyên Thủy thần giáo?"
Tô Vũ trong lòng thầm hồ nghi, là thế phải không?
Không phải Vô địch?
Không phải tên Vô địch có khả năng trộm tư liệu của Ngũ đại mà sư bá từng nói?
"Vậy còn ánh đao ban nãy..."
"Đó là Phủ chủ ra tay đánh giết giáo chủ Huyết Hỏa giáo! Rất bình thường, giáo chủ Nguyên Thủy thần giáo tới, thứ tới chỉ là thần văn hóa thân, thần văn hóa thân không thể độc hành, hẳn là bám vào trên người cái tên Huyết Hỏa kia. Không biết là cố ý mang theo hay là giáo chủ Nguyên Thủy thần giáo âm thầm bám vào trên người hắn. Dù sao cũng dính líu tới hắn, bằng không một vị Nhật Nguyệt ẩn giấu hành tung không dễ dàng bị phát hiện như vậy!"
Trịnh Bình cũng là Sơn Hải đỉnh phong, kiến thức rộng rãi, ông đã giải thích cho Tô Vũ không ít điều.
Nói như vậy, kẻ ra tay chính là cường giả Nguyên Thủy thần giáo?
Tô Vũ còn đang suy nghĩ chuyện này, Hạ Hổ Vưu lại kéo hắn, cấp tốc chạy về nơi xa!
"Làm sao vậy?"
Tô Vũ còn muốn đi gặp Liễu Văn Ngạn, còn có sư tổ cũng ở bên kia...
"Nhanh!" Hạ Hổ Vưu vội vàng nói: "Ngốc hay không thế, đi ra ngoài thành, một vị Nhật Nguyệt bị giết, nguyên khí tản ra, thần văn nổ tung, đi hút a! Nguyên khí, ý chí lực trở về thiên địa, theo ta đi tu luyện mau lên, phát tài rồi! Cha... Hạ phủ chủ một đao đánh chết hắn, chém nát thân thể, vỡ vụn tan tành, tuy chẳng có đồ gì nhưng ý chí lực và nguyên khí còn đó, bên ấy hiện tại còn mạnh hơn cả bí cảnh!"
Ánh mắt Tô Vũ sáng lên, trong nháy mắt liền giơ ngón tay cái với cậu!
Đúng nha!
Có lý!
Mà Trịnh Bình cũng đang nghĩ đến cái này, bỗng nhiên quay đầu chạy vội về phía Văn Minh học phủ.
Cháu của ta!
Đúng rồi!
Nhanh đưa cháu của ta đi hấp thu, đi tu luyện, giết một vị Nhật Nguyệt để tu luyện, có phục hay không?
Còn chuyện ở bên này, quên đi.
Dư vị nơi này đều bị Sơn Hải, Nhật Nguyệt quấy tản ra rồi, bên kia thì lại không đâu, một vị Nhật Nguyệt bị giết hoàn toàn có khả năng lưu giữ lại trong một khoảng thời gian không ngắn.
...
Cách đó không xa, Hồng Đàm vừa chữa thương cho Liễu Văn Ngạn, vừa tò mò hỏi: "Tên oắt vừa mới chạy mất kia là đồ tôn của ta à?"
Ngô Nguyệt Hoa trọng thương, hiện tại khóe miệng bà vẫn đang nhuốm đầy máu, mặc kệ câu hỏi của ông, bà lớn tiếng gọi với về nơi xa: "Kỳ Nhi, trở về mang theo em gái của ngươi qua bên kia tu luyện, đại khái có thể bảo trì đến buổi sáng ngày mai, nhanh lên!"
Ngô Kỳ cũng không nhiều lời, đạp không chạy vội về hướng học phủ!
Chờ Ngô Kỳ đi rồi, Ngô Nguyệt Hoa mới đáp: "Là đồ tôn của ngươi, làm sao vậy, ngươi không biết à?"
"..."
Nói nhảm!
Hồng Đàm đều chẳng muốn để ý đến bà, ta có thể quen biết sao?
Sao ta biết được?
Ông lại nhìn Liễu Văn Ngạn... Đau đầu!
Thương thế rất nặng, điều này không trọng yếu, trọng yếu là, sư huynh giả bộ hôn mê có phải không thích hợp lắm không?
Tỉnh một chút đi chứ!
"Sư huynh, tỉnh lại đi!"
Hồng Đàm bóp bóp người ông!
Liễu Văn Ngạn ho ra máu, không tỉnh lại...
Ngô Nguyệt Hoa nhấc chân liền muốn đá Hồng Đàm, cả giận mắng: "Làm cái gì thế?"
"..."
Ở bên cạnh, Hồ Bình cùng Triệu Minh Nguyệt miễn cưỡng còn bảo trì tỉnh táo cũng dồn dập nhìn chằm chằm Hồng Đàm.
Mặt Hồng Đàm đều biến đen!
Sư huynh giả bộ hôn mê, các ngươi mù sao?
Không ép Liễu Văn Ngạn tỉnh lại thì tiếp theo nên làm gì?
Ta đã đi đường rất nhiều ngày, trở về liền đại chiến, đánh cùng hai vị nửa bước Nhật Nguyệt một trận, các ngươi cảm thấy ta rất dễ dàng sao?
Cả đám lại còn dỗi ta!
Ta mặc kệ bây giờ, các ngươi có tin hay không?
Hồng Đàm âm thầm giận dữ mắng tên sư huynh vô trách nhiệm, trên mặt lại vẫn treo nụ cười hiền lành, bộ dáng vốn là thanh niên của ông rất nhanh biến chất, dần dần Hồng Đàm trong dáng vẻ lão nhân lại lần nữa hiện ra.
Mấy người liếc nhìn ông, không khỏi xì một tiếng xem thường.
Giả già, vờ yếu!
Sơn Hải đỉnh phong nửa bước Nhật Nguyệt mà cứ làm như sắp gần đất xa trời ấy!
Chưa đến 70 tuổi đã là nửa bước Nhật Nguyệt, già lắm sao?
Chỉ là đang tuổi lớn!
Rất trẻ trung có được hay không!
Hồng Đàm cố đánh tỉnh sư huynh vờ hôn mê không được thì cũng hết cách, ông nhìn chung quanh một vòng rồi mở miệng nói: "Sư huynh giết Đan Thiên Hạo như thế thì có vẻ không thích hợp a? Chu Phá Long như chó giữ nhà, trực tiếp giết gã thì ta sợ sẽ dẫn đến phiền toái lớn!"
"Nhát gan!"
"Hèn nhát!"
"Phế vật!"
Ba nữ nhân đồng thời mắng một câu!
Hồng Đàm cảm thấy cực kỳ ủy khuất!
Nếu các ngươi không phải đại sư tẩu, nhị sư tẩu, tam sư tẩu của ta thì ta đã bóp chết các ngươi rồi!
"Hèn nhát!"
"Phế vật!"