"Chia tách..."
Hồng Đàm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: "Hắn phá hủy đồ long kiếm?"
"Đúng vậy..."
"Má nó!" Hồng Đàm quá sợ hãi, "Tiểu tử này quá làm càn rồi, không sợ tự giết chết mình à? Hắn chết chưa?"
"Không, bị trọng thương thôi, thần văn phế hỏng, người bị Kỷ thự trưởng mang đi rồi."
Nói xong, mấy người cũng lâm vào trạng thái ảm đạm, không biết Bạch Phong còn có thể khôi phục hay không.
Hồng Đàm không còn tâm trạng đâu lo được cho sư huynh của mình nữa, ông ôm lấy sư huynh, suy nghĩ một chút bèn ném vào tay Ngô Nguyệt Hoa, vội vàng đằng không rời đi, "Giúp ta chiếu cố sư huynh, ta đi coi xem sao!"
Soạt một tiếng, ông chạy mất dạng!
Hai mắt Liễu Văn Ngạn híp híp, trong lòng thầm mắng!
Sau một khắc, bỗng nhiên ông chợt tỉnh táo, he hé mở mắt ra, tiếp theo, trong nháy mắt ông lại ho ra máu, yếu ớt thốt lên: "Vân Kỳ, ta cần chữa thương, dựng cái nhà cho ta nghỉ ngơi một lát..."
Hạ Vân Kỳ nhìn ông, im lặng khinh bỉ.
Dựng nhà làm cái gì?
Vết thương của ngươi lành rồi!
Liễu Văn Ngạn nhìn hắn chằm chằm.
Dựng mau đi!
Nhanh lên!
Không lợp nhà, sáu con mắt nhìn ông lom lom, ông sẽ không chịu nổi nữa mất.
"Được... Hạ Kỳ, đi dựng một căn nhà..."
Hạ Kỳ chạy đi lợp nhà, Liễu Văn Ngạn ho ra máu, sau một khắc, ông lại té xỉu!
Nhà chưa xây xong, ông sẽ tiếp tục bất tỉnh!
Mấy người Ngô Nguyệt Hoa trừng mắt liếc ông một cái, cũng lười nói cái gì.
Hạ Hầu gia vui vẻ gặm hạt dưa của mình, xem náo nhiệt một hồi thì phì cười bảo: "Mấy người các ngươi sắp tới tốt nhất là ở lại Đại Hạ phủ, đừng có chạy lung tung. Bế quan thì càng tốt, bằng không thì việc này không dễ giải quyết. Còn nữa, các ngươi dung hợp gà mờ thế này lộ ra cũng chỉ mất mặt, vẫn nên làm ra một cái vững chắc đi!"
Nói xong, ông vừa ăn hạt dưa, ném loạn vỏ dưa, vừa tùy ý nói: "Nhớ phải trả lại tiền, đêm nay các ngươi đánh nát bao nhiêu thứ, nhớ phải bồi thường!"
"Còn nữa, Liễu Văn Ngạn giết hai Sơn Hải, đừng giả bộ chết, mai này ngươi phải giết 20 tên để bổ sung, bằng không thì... Ngươi cứ ở Tiên phong doanh cả một đời đi!"
"Kỳ thật giết cũng tốt, ngươi tới Tiên phong doanh, bên kia Vô địch đều đang nhìn chằm chằm, kiểu gì cũng an toàn hơn một chút, thuận tiện đem Bạch Phong đi luôn. Tiếp theo đây tiểu tử kia sẽ bị không ít người để mắt tới! Chư Thiên chiến trường lại là nơi an toàn nhất, bên kia Vô địch nhiều, đều đang trông chừng, Đại Tần vương ở đó tọa trấn chủ sự, người bình thường cũng không dám làm ầm ĩ, Vô địch cũng không dám làm loạn..."
Bây giờ, Chư Thiên chiến trường lại thành nơi an toàn nhất.
Hạ Hầu gia nói xong, những người khác không lên tiếng.
Hạ Hầu gia lại nói: "Chu gia khẳng định vẫn sẽ gây chuyện, nói thật, đấu tới đấu đi ở đây cũng không ai có tâm tư suốt ngày theo dõi các ngươi, chiếu cố các ngươi! Vân Kỳ, ngươi cũng đã thủ tiêu một vị Sơn Hải, các ngươi giết 3 vị Sơn Hải cảnh, không bắt các ngươi đi Chư Thiên chiến trường thì Hạ gia sẽ không tiện ăn nói!"
Hạ Vân Kỳ gật đầu đáp: "Ta biết, chờ thương thế khá hơn một chút, ta và Văn Ngạn đều sẽ rời đi."
Hắn lại nói tiếp ngay: "Hồng Đàm phải lưu lại, bằng không một khi đều đi hết cũng không ổn, tốt xấu gì bây giờ còn có vài người, Trần Vĩnh, Ngô Gia, cả Tô Vũ nữa, đều đang ở trong học phủ, không ai chăm sóc bọn họ cũng không được."
"Tùy các ngươi!"
Hạ Hầu gia cũng không quan tâm lắm, giờ phút này y đã đi thật xa, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Này... Ta nói cho các ngươi biết một chuyện, Tô Vũ rất có thể là con riêng của Liễu Văn Ngạn, mấy người các ngươi đại khái không biết nhỉ!"
Nói xong, y liền co cẳng bỏ chạy!
"Ta..." Liễu Văn Ngạn đột ngột mở mắt, nổi giận mắng: "Đệch cả tổ tông nhà ngươi!"
"Ta sẽ truyền lời cho lão gia tử nhà ta!" Hạ Hầu gia chạy rất nhanh, cười ha hả, ngươi nhất định phải chết!
"Ta... Phốc..."
Liễu Văn Ngạn khó thở công tâm, ho ra một ngụm máu tươi, lần này là ông thật sự té xỉu!
Mấy người Ngô Nguyệt Hoa liếc nhìn nhau, sau một khắc, Ngô Nguyệt Hoa vỗ một chưởng lên ngực ông, Liễu Văn Ngạn phun ra một ngụm máu, thế nhưng ông vẫn kiên quyết không tỉnh lại.
"Con của ngươi?"
Liễu Văn Ngạn giả chết, nói nhảm, không phải!
Nhưng mà... Ta phải giải thích thế nào?
Thật sự không phải!
Ngô Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: "Khó trách, khó trách Tô Vũ còn chưa nhập học, mấy chục năm không liên hệ ta, bỗng nhiên ngươi lại gọi tới bảo ta chiếu cố hắn. Vài chục năm nay, đó là lần thứ hai ngươi chủ động cầu viện ta!"
Liễu Văn Ngạn ủy khuất!
Thật sự không phải!
Được rồi, nữ nhân hung hăng càn quấy sẽ không nói lý, chính mình không giải thích, nói rõ lí do thì nàng cũng sẽ không nghe!
Hạ Kỳ ở bên cạnh dựng xong căn nhà tạm bợ rồi, nghe đến chuyện này thì kinh ngạc hỏi: "Là con trai của Liễu đại ca ư? Vậy thì có thể lý giải rồi, khó trách nó thiên phú kinh người! Hổ phụ không sinh khuyển tử, quả là thế, trước đó ta đã bảo mà, nhìn nó rất giống Liễu đại ca lúc còn trẻ!"
"Ta..."
Liễu Văn Ngạn lúc này chỉ muốn mở mắt lôi búa ra, một búa đánh chết hắn!
Ngươi còn thêm phiền!
Châm ngòi thổi gió, đồ hỗn đản này cũng góp vào một tay!
Bên cạnh vài vị Sơn Hải đều phì cười, Ngô Nguyệt Hoa bỗng nhiên nói: "Lão Tô lần này không tới, ai biết hắn thế nào không?"
Tô phủ trưởng!
Phó phủ trưởng của Đại Hạ Văn Minh học phủ, trước đó ông cũng đứng về phía bọn họ.
Lần này lại không tới!
Hạ Kỳ thở dài: "Đừng hỏi nữa, kệ hắn đi! Hạ Ngọc Văn muốn tranh vị trí Phủ chủ, Hạ Trường Thanh trước đó đã tìm hắn, nói là muốn cho Hạ Ngọc Văn cưới Tô Mộng... Hạ Trường Thanh cũng nghĩ hay ghê. Trước để Hạ Ngọc Văn cưới Tô Mộng, sau lại cưới tiểu nha đầu Kỷ gia, như vậy, một vị Sơn Hải đỉnh phong, một vị Nhật Nguyệt liền bị lôi kéo! Lại thêm chính ông ta hỗ trợ nữa, thật là có mấy phần hi vọng..."
"Hừ!" Ngô Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng, "Đúng là nghĩ hay thật! Trước đó còn có ý đồ với Kỳ Nhi nhà ta, cũng không nhìn xem chính y có đức hạnh gì!"
Mọi người không nhắc đến Tô phủ trưởng nữa.
Hạ Kỳ trêu ghẹo: "Nguyệt Hoa, Bạch Phong cũng không tệ đâu nha..."
"Kỳ Nhi nhà ta chướng mắt hắn!" Ngô Nguyệt Hoa hất hàm kiêu ngạo, rồi bà lại bổ sung: "Mà thực lực hắn quá yếu!"
"Đánh bại Hạ Ngọc Văn, cũng không yếu đâu..."
"Ai biết về sau như thế nào, nói không chừng đã bị phế rồi!"
Ngô Nguyệt Hoa không chịu trách nhiệm, rất nhanh lại nói: "Gả cho Tô Vũ thì còn được, hắn có thiên phú, có tính bền dẻo..."
Mấy người dồn dập nhìn bà!
Nghiêm túc sao?
Ngươi có phải đã nghe thấy tin Tô Vũ có thể là con riêng của người nào đó, cho nên mới nảy sinh chủ ý ngu ngốc này?
Thật là...
Nếu thực sự là như thế, tính ra thì Tô Vũ còn có bối phận cao hơn Ngô Kỳ, thật là loạn!
Liễu Văn Ngạn cảm giác mình cứ tiếp tục giả chết thì hơn!
Những việc này ông xen vào không được, mặc kệ mọi người nói gì thì nói.
Tất cả cũng tại tiểu tử Tô Vũ kia, lần này thế mà hắn lại chạy tới, thật sự đã vượt quá dự liệu của ông, lá gan thật đúng là không nhỏ, dĩ nhiên, hắn cũng đủ trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc ông rất nhanh sẽ phải tới Chư Thiên chiến trường tránh họa, bằng không thì ông còn muốn ở bên cạnh chiếu cố hắn thêm một đoạn thời gian.
Thật là...
Nếu thực sự là như thế, tính ra thì Tô Vũ còn có bối phận cao hơn Ngô Kỳ, thật là loạn!