Lười thu thập đồ bất hiếu này nữa, Hồng Đàm khôi phục lại dáng vẻ cao nhân như thường, một lần nữa nhìn về phía Tô Vũ, gật đầu khen: "Rất không tệ! Nói như vậy, ngươi nhập học chưa tới ba tháng mà đã tu luyện đến mức độ này, rất tốt!"
Dù sao ông không phải trải qua từ không tới có như Tô Vũ, tuy hơi kinh ngạc nhưng cũng không tính là quá mức khiếp sợ.
Ông đã sắp sửa bước vào Nhật Nguyệt, đối với học viên dưỡng tính thì ông cũng không quá rung động nữa.
Ông nhìn qua Ngô Gia, quan sát kỹ lưỡng rồi nói: "Ý chí lực thụ thương, ta đã xem qua rồi, một hai tháng nữa đại khái sẽ không sao, bất quá sẽ làm trễ nải việc tu luyện!"
Suy nghĩ một chút, ông vẫy tay với Ngô Gia, Ngô Gia ngoan ngoãn đi tới.
Hồng Đàm đặt bàn tay lên trên đầu nàng, một cỗ ý chí lực cường hãn bạo phát phóng ra, nơi lòng bàn tay tràn ra hào quang tựa như ánh trăng, chiếu rọi lên người Ngô Gia.
Một lát sau, Hồng Đàm thu tay lại, thở hắt ra, "Không tính là vết thương lớn, tu dưỡng mấy ngày sẽ không sao! Ngoan ngoãn tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào Đằng Không!"
Ngô Gia thử bùng nổ ý chí lực cảm nhận một phen, lập tức kinh hỉ thốt lên: "Sư tổ, ngài có thể trị liệu thương thế của biển ý chí ạ? Vậy sau này sẽ không sợ bị thương..."
"Im miệng!" Trần Vĩnh quát lớn một tiếng: "Nói lung tung gì đó! Sư tổ còn chưa tới Nhật Nguyệt, dùng ánh sáng Nhật Nguyệt chữa thương cho ngươi sẽ chậm trễ việc ngài tấn cấp, còn không mau tạ ơn sư tổ!"
Ngô Gia vội vàng nói lời cảm tạ!
Hồng Đàm cũng không quá để ý, khoát khoát tay với nàng rồi quay sang mắng Trần Vĩnh: "Nhất mạch của chúng ta người càng ngày càng ít! Thật vất vả mới thu nhận hai học sinh, đừng để cho chúng phế đi, vậy thì sẽ thật sự bị đứt đoạn truyền thừa."
"Lúc ta trở về có đi ngang qua Đại Chu phủ, nghe nói bên Đại Chu đã triệt để đầu hàng, đa thần văn nhất hệ hiện tại đã trở thành dĩ vãng!"
Ông không nói ra được lời tiếc hận!
Bên Đại Chu phủ, trước đó đa thần văn nhất hệ vẫn rất mạnh.
Văn Minh sư ở Đại Chu phủ còn nhiều hơn Đại Hạ phủ, cường giả đa thần văn nhất hệ cũng không ít, nhưng mà những năm gần đây đều lần lượt ngã xuống, vị Các lão Sơn Hải cuối cùng rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Lần này, vị Các lão kia không tới trợ giúp hỗn chiến, Hồng Đàm cũng không trách người nọ.
Tại Đại Chu phủ, đối mặt với Chu Phá Long, chống đỡ mấy chục năm, ông có thể hiểu được chỗ khó của đối phương, khó khăn hơn so với ở Đại Hạ phủ nhiều lắm, đối phương sống đến bây giờ cũng chẳng hề dễ dàng.
Nói tới điều này, vẻ mặt mấy người đều rất khó coi.
Bạch Phong cắn răng: "Không sớm thì muộn cũng phải khiến tên Chu Phá Long kia đẹp mắt!"
"Đừng nói mấy lời này, ngươi có thể khôi phục thì hẵng tính!"
Hồng Đàm lười nhiều lời, ông chỉ nói đơn giản: "Lần này đại chiến đã giết Đan Thiên Hạo, chính thức xé mặt nhau là chuyện tất nhiên! Ta lại làm Chu Minh Nhân bị thương nặng, xem như triệt để xé rách tầng ngụy trang cuối cùng!"
"Về sau tất cả mọi người phải cẩn thận một chút, không có việc gì thì đừng tùy tiện rời khỏi học phủ!"
"Đám sư huynh của ta hiện tại kẻ thì bị thương, người thì tàn phế, tiếp viện của chúng ta có hạn, thế nhưng có thể chấn nhiếp long người được ít nhiều!"
"Lần này giao chiến, xem như tranh thủ chút không gian cho chúng ta thở dốc, chủ yếu là sư huynh ra tay rồi, đối với bên ngoài cũng là chuyện tốt..."
Trước đó mấy chục năm, họ vẫn luôn lo lắng bị vị Vô địch kia âm thầm đánh giết.
Lần này, dù cho đánh rắn động cỏ thì kỳ thật cũng coi là chuyện tốt.
Tối thiểu cũng làm cho tên kia phải biết sợ ném chuột vỡ bình!
Hạ gia lần này bày ra tư thế bỏ mặc chính là có ý tứ như vậy, họ đã tra xét mấy chục năm mà vẫn không tra được, đã như thế thì liền dứt khoát đánh rắn động cỏ, trước đó ý của Đại Hạ vương chỉ sợ là muốn âm thầm loại bỏ.
Nếu không thể loại bỏ được, vậy liền kinh động đối phương, tốt xấu gì làm cho đối phương kiêng dè một chút, không còn dám tùy tiện ra tay.
Điều này cũng có chút phù hợp với mong muốn của Hồng Đàm, vẫn tính là có thể tiếp nhận.
Nói xong, Hồng Đàm nhìn về phía Trần Vĩnh: "Sư đệ của ngươi chẳng mấy chốc nữa sẽ phải rời đi, còn chỗ ta... tiếp theo e là ta sẽ bế quan chuyên tâm chuẩn bị phá cửa ải Nhật Nguyệt, chuyện kia liền phải nhờ vào ngươi! Ngươi không vào Sơn Hải thì khó mà chấn nhiếp bọn hắn!"
Ngô Gia nhỏ giọng nói: "Sư tổ, sư phụ không có tài nguyên để đột phá, hay là ngài đoạt về cho sư phụ một ít..."
Hồng Đàm bật cười, "Cũng thật biết bảo vệ sư phụ ngươi! Tài nguyên? Muốn tài nguyên gì? Đều đã đến Lăng Vân cửu trọng nhiều năm như vậy, nào còn cần tài nguyên gì, sư phụ ngươi..."
"Khụ khụ!" Trần Vĩnh ho nhẹ một tiếng, đoạn nói: "Sư phụ, ta sẽ mau chóng đột phá!"
"Ngươi ấy!" Hồng Đàm bật cười, "Vậy thì cứ tùy ý ngươi đi!"
Tô Vũ ngồi bên cạnh không lên tiếng.
Lời này hẳn là có ẩn ý!
Tùy ý Trần Vĩnh, vị sư bá đây của hắn có phải là sớm có thể đột phá rồi hay không?
Lần trước hỏi sư bá mà sư bá cũng không nói quá nhiều.
Một mực áp chế, có phải là vì y muốn hợp nhiều Thần khiếu để tấn cấp?
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn mở miệng: "Sư tổ, lần này chúng ta giết hai vị Sơn Hải của đối phương, mà sư thúc tổ Hạ Vân Kỳ cũng có chiến lực Sơn Hải, Đơn thần văn nhất hệ còn dám khó xử chúng ta sao? Bọn hắn bây giờ chẳng lẽ còn muốn bức ép chúng ta?"
"Sư tổ ngài cũng sắp tấn thăng Nhật Nguyệt, bọn hắn không muốn sống nữa à?"
Hồng Đàm cười đáp: "Ở phương diện chiến lực, chúng ta cũng không yếu! Bất quá... Đơn thần văn nhất hệ mạnh mẽ nhiều năm như vậy, người đông thế mạnh, ngươi cảm giác chúng sẽ cam tâm nhường ra quyền lợi cùng địa vị à? Động võ thì đại khái bọn hắn không dám, nhưng ở trong học phủ, chưa hẳn mọi chuyện đều cần động võ."
Hồng Đàm lại giải thích: "Tại học phủ cho phép áp chế không gian sinh tồn của chúng ta trong phạm vi nhất định, đây là điều mà chúng vẫn luôn làm! Chu Minh Nhân có dã tâm không quá lớn, mục tiêu lớn nhất của lão đại khái chỉ là độc bá Đại Hạ Văn Minh học phủ."
"Mặt khác, dù sao lão cũng là Chu gia chi mạch, có thể đi đến một bước này thì Chu gia đã giúp đỡ lão không ít, thế nên lão cũng phải có qua có lại!"
"Cho nên chắc chắn lão sẽ còn tiếp tục áp chế chúng ta."
"Trước đó lão muốn mượn lực của ta để đột phá Nhật Nguyệt, bất quá hiển nhiên là đã thất bại, chủ yếu vẫn là vì phản xung lực quá lớn!"
Chu Minh Nhân muốn mượn nhờ Hồng Đàm để đột phá, kết quả lại thất bại, bằng không tối hôm qua ông ta hẳn đã tiến vào Nhật Nguyệt.
Đổi thành vài thập niên trước, nếu đã đến mức độ này, Chu Minh Nhân cơ hồ nhất định sẽ tấn cấp.
Vài thập niên trước, kỳ thật cũng không tồn tại cách gọi là “nửa bước Nhật Nguyệt”.
Có thể đột phá thì đã đột phá, không thể đột phá kỳ thật cũng tu luyện không đến tình trạng kia.
Tô Vũ hiểu rõ, "Vậy tức là nói, bọn họ sẽ còn áp chế chúng ta?"
"Tất nhiên!" Hồng Đàm cười khẽ: "Cứ đấu với chúng là được! Chớ học theo sư phụ ngươi, đồ đần độn này nhất định cứ muốn tìm Hạ Ngọc Văn giao thủ, không để ý tới y thì có sao đâu! Hạ Ngọc Văn đã là Lăng Vân, dám ra tay với ngươi thì y coi chúng ta chết hết rồi chắc?"
Ông vẫn rất bất mãn với quyết định ngu xuẩn của Bạch Phong!
Tự nhiên lại phế đi chính mình!
Bằng không, Hạ Ngọc Văn cứ gây chuyện thử xem, thật sự cảm thấy đa thần văn nhất hệ không có cường giả à?
Hồng Đàm ông còn chưa chết đâu!
Bạch Phong xem thường: "Ta không sợ y! Đã sớm muốn giao thủ với y từ lâu, đúng rồi..."
Nói tới đây, anh suy nghĩ một thoáng, chợt hắng giọng ra lệnh: "Gia Gia, trên lầu ta để một bản tư liệu nghiên cứu, tên là《 Dung hợp hệ ba mươi sáu pháp 》, ngươi đi lấy xuống giúp ta..."
Ngô Gia cảm thấy kỳ quái, ngài làm gì lại sai ta đi?
Sư đệ không phải có ở đây à?
Được thôi, sư thúc đã nói như vậy, nàng đương nhiên cũng không nhiều lời, gật gật đầu đi lên lầu.
Bạch Phong xem thường: "Ta không sợ y! Đã sớm muốn giao thủ với y từ lâu, đúng rồi..."
Nói tới đây, anh suy nghĩ một thoáng, chợt hắng giọng ra lệnh: "Gia Gia, trên lầu ta để một bản tư liệu nghiên cứu, tên là《 Dung hợp hệ ba mươi sáu pháp 》, ngươi đi lấy xuống giúp ta..."