"Ngươi... Lớn mật!"
Tôn Các lão nổi giận, trực tiếp đứng lên, nhìn về phía Tô Vũ với ánh mắt tràn đầy sát ý!
Thật to gan!
Tô Vũ hôm nay chính là tới để phá bĩnh!
Nhiều lần khiêu khích ông!
"Trần Vĩnh, học viên đa thần văn nhất hệ các ngươi tôn sư trọng đạo như thế à?"
Tôn Các lão nhìn về phía Trần Vĩnh, lại nhìn về phía Hoàng Thần, "Hoàng Thần, học viên phạm thượng, còn có quy củ sao?"
Hoàng lão nhíu mày, nhìn về phía Tô Vũ, quát lớn: "Tô Vũ, không được hồ ngôn loạn ngữ!"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Hoàng viện trưởng hiểu lầm, ta cũng không dám trái với quy củ của học phủ! Lời ta nói chính là sự thật, dù cho điểm mặt chỉ tên thì ta cũng dám nói, có vài người tham ô mấy vạn công huân, đây chính là công huân của toàn bộ Thần Văn học viện, chẳng lẽ nhất định phải để cho ta báo cáo rõ tên?"
Tô Vũ nhìn về phía Tôn Các lão, bình tĩnh nói: "Các lão nếu cảm thấy ta mạo phạm ngài, ta đây liền báo cáo rõ tên, học phủ tiến vào điều tra, nếu là giả, ta sẽ quỳ trước mặt Tôn Các lão ba ngày ba đêm, phạt 500 roi, lột bỏ hết thảy phúc lợi đãi ngộ của học phủ, trừng phạt như thế đã đủ chưa?"
Ánh mắt Tôn Các lão lạnh lùng!
Tra, tra cái gì mà tra!
Ông biết Tô Vũ nói tới ai!
Chu Bình Thăng!
Phế vật này để cho Đơn thần văn nhất hệ lần lượt bị người ta tóm đuôi, lần lượt bị Tô Vũ lợi dụng công kích!
Dù trong lòng hận không giết được Tô Vũ cùng Chu Bình Thăng, Tôn Các lão vẫn đè xuống nộ khí, lạnh lùng nói: "Tha cho ngươi một lần! Tô Vũ, chớ có nhiều lần khiêu khích, thật sự cảm thấy Sơn Hải có thể khinh nhục?"
"Tô Vũ không dám!"
Tô Vũ cười khẽ, cũng không để ý đến ông ta nữa, hắn nhìn về đám học viên của Đơn thần văn đó nhất hệ bên dưới, quát: "Tới đi! Ba trận chiến còn chưa kết thúc, ngay cả lá gan cũng mất rồi sao?"
Tôn Các lão lạnh lùng nhìn hắn, cũng không nói thêm.
Tô Vũ, một tân sinh mà nhảy nhót quá lợi hại!
"Lý Thế Vân, các ngươi lên! Chọn thời cơ giết hắn, giết hắn sẽ được ban thưởng 1000 điểm công huân! Thức hải bí cảnh được cho một suất! Đánh trọng thương hắn, thưởng 1000 công huân, không có danh ngạch!"
Ông truyền âm cho năm người mạnh nhất!
Năm người này đều là học viên dưỡng tính lâu năm, dưỡng tính đã mấy thập niên!
Đây cũng là đội vương bài mà Đơn thần văn nhất hệ sắp xếp vì để cam đoan danh ngạch tới tay, tất cả đều là cường giả.
Dù cho Địch Phong tới, cũng chỉ tương đương với một người trong đó.
Năm người đứng đầu Bách Cường bảng chiến với một mình Tô Vũ, thế này mà còn không nắm chắc sao?
Dưới đài, năm người liếc nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Thắng, dù cho đánh không đến cuối cùng thì cũng có danh ngạch, còn có 1000 điểm công huân, đây là một con số khổng lồ!
Nhưng mà... Tô Vũ rất mạnh, một khi liều mạng, bọn hắn không chừng cũng sẽ có người xảy ra chuyện.
Tôn Các lão lại lần nữa truyền âm quát: "Lên đài! Phế vật! Các ngươi muốn triệt để bị ném bỏ đúng không?"
Ông hết sức phẫn nộ!
Thế mà lại bị Tô Vũ bị dọa cho không dám lên đài, những ngày qua mất mặt còn chưa đủ à?
Năm vị học viên tiếp cận Đằng Không đồng loạt ra tay, còn không nắm chắc đối phó nổi Tô Vũ hay sao?
"Không lên đài, về sau, các ngươi sẽ bị triệt để vứt bỏ, tước đoạt hết thảy phúc lợi, chính mình chết già ở học phủ đi!"
Tôn Các lão nổi giận!
Học sinh của Chu Bình Thăng dám không nghe lời Các lão như ông?
Chu Bình Thăng còn không dám to gan như vậy!
Trong đám người, Lý Thế Vân thở dài một tiếng, nhìn về phía đồng đội, nói khẽ: "Lên đi!"
Mấy người đều mang sắc mặt ngưng trọng, đồng thời gật đầu.
Không lên đài vậy thì sẽ triệt để đắc tội Tôn Các lão, cũng sẽ bị Đơn thần văn nhất hệ vứt bỏ.
"Sau khi lên đài, toàn lực ứng phó, ta phá huyễn cảnh của hắn! Vương Triều, ngươi đi phá văn binh, Tạ Hổ, ngươi nghĩ biện pháp phong ấn hắn, Tôn Thiến, ngươi dùng thần văn làm suy yếu thân thể của hắn, Từ Minh, ngươi đánh cận chiến, phá nguyên khiếu của hắn!"
Lý Thế Vân cấp tốc căn dặn vài vị đồng đội, đều là cường giả, cũng là người quen cũ, gã biết năng lực của mấy người này.
Bọn hắn cũng là người của Đơn thần văn nhất hệ, là học viên mạnh nhất thuộc nhóm 30 tuổi trở lên.
Dù cho là Chiêm Hải, đối mặt với năm người hợp lại cũng sẽ bị trọng thương, Tô Vũ... Chẳng lẽ còn có thể so được với Chiêm Hải sao, hắn vẫn chỉ là Thiên Quân, mấy người cũng nhìn ra được.
...
Sau một khắc, mấy người lên đài.
Dưới đài, không ít người sắc mặt nghiêm túc hơn hẳn.
Vốn cứ tưởng rằng đến trận chung kết mới có thể thấy những cường giả này tranh phong, kết quả vòng thứ hai vừa mới bắt đầu, Tô Vũ liền đụng phải bọn họ.
Lúc này, bốn phương tám hướng, người tới vây xem càng nhiều.
Ngô Gia lo lắng vô cùng, mà Hạ Hổ Vưu cũng nhíu mày quan sát, đám Vạn Minh Trạch thì lại càng hồi hộp thay cho Tô Vũ.
Hai đội ngũ như thế va chạm tại giai đoạn cuối cùng là lẽ thường, hiện tại đã gặp nhau thì cũng quá nhanh, khiến bọn hắn có chút trở tay không kịp.
"Cuối cùng cũng đợi đến các ngươi!"
Trên lôi đài, Tô Vũ mỉm cười.
Chờ chính là các ngươi!
Năm vị học viên tiếp cận Đằng Không, nếu hợp lại vẫn bị mình đánh nổ, Đơn thần văn nhất hệ hôm nay sẽ trở thành chuyện cười lớn!
Chiến ý bừng bừng phấn chấn!
Sát khí nghiêm nghị!
Đám Lưu Hạ dồn dập lùi lại một bước, rời xa khỏi Tô Vũ.
Lưu Hạ lộ ra vẻ giãy giụa!
Năm vị cường giả xuất chiến, mấy người bọn họ... tiếp tục đóng giả làm người qua đường à?
Nhưng đối diện lại là người trong hệ của chính mình!
Lưu Hạ tức giận, y tựa như kẻ ngu vậy, đứng ở trên đây làm thành phông nền, trở thành trò cười, trở thành lời đàm tiếu, giờ khắc này, y hết sức phẫn nộ, y không muốn như thế này, y muốn chiến đấu tiếp, nhưng mà y biết rằng đó là điều không thể!
Bình thường thì thôi đi, hôm nay trước mặt mọi người, một khi y ra tay, không những y, ca của y mà cả lão sư đều sẽ bị liên lụy!
Lưu Hạ trong lòng tức giận muốn bốc khói!
Đây không phải điều y mong muốn, y càng muốn giống như Tô Vũ, khoái ý ân cừu, dù cho không địch lại thì cũng phải chân chính chiến đấu một trận!
Ở bên cạnh, Chu Hạo nhe răng cười.
Cậu nhìn thoáng qua Tô Vũ, Tô Vũ khẽ lắc đầu, hắn không định để Chu Hạo ra tay bây giờ, trận này kết thúc, không chừng sẽ còn có một trận nữa, người muốn kiếm tiện nghi có nhiều lắm!
Chu Hạo... Lưu lại cho trận tiếp theo đi!
Còn về phần mấy tên kia, một mình hắn sẽ đánh nổ cả đám!
Từng cái khiếu huyệt được hắn mở ra!
Nguyên khí điên cuồng cuốn tới!
Chiến ý sôi trào, giờ khắc này, thần văn chữ "Chiến" có xu thế tấn cấp!
Trường đao hiện ra, thần văn hội tụ, chấn cho Lâm Diệu phải không ngừng rút lui, có chút cảm giác đứng thẳng không được!
Quá mạnh!
Thời khắc này Tô Vũ tựa như Thái Cổ Hung thú, không có chút nào yếu đuối của nhân tộc!
Năm người đứng đối diện sắc mặt cũng đều ngưng trọng hẳn lên!
Khá lắm, đây là mở ra bao nhiêu khiếu huyệt?
Khí thế thật là đáng sợ!
…
Vị trọng tài Đằng Không cảnh giờ phút này cũng mang vẻ mặt trịnh trọng.
Hai bên dự thi đều là cường giả.
Hắn thậm chí lo lắng chút nữa mình sẽ không kịp nhúng tay, không khỏi đưa ánh mắt về phía Triệu Minh, trận này cần Lăng Vân đến, bằng không có thể sẽ xảy ra chuyện.
Triệu Minh cũng không khách khí!
Hai bên đều là sát khí sôi trào, rõ ràng là đang muốn gây sự.
Triệu Minh vừa tới, nhìn về phía học viên hai bên, nghiêm mặt nói: "Không được vô cớ giết người, sống chết trước mắt, ta sẽ ra tay!"
Tô Vũ khẽ cười hỏi: "Lão sư, ngộ sát không tính là vô cớ chứ?"
"..."
Triệu Minh không để ý tới hắn mà nhìn về phía đám Lý Thế Vân, mấy người cũng không lên tiếng.
Người nào bắt được cơ hội, tự nhiên sẽ hạ đòn sát thủ!
Có trọng tài Lăng Vân cảnh ở đây mà muốn hạ sát thủ thì rất khó!
Thế nhưng một khi trọng tài Lăng Vân cảnh đều không ngăn trở, giết thì cũng đã giết, đây là trách nhiệm của trọng tài, học viên không kịp phản ứng được cũng là điều quá bình thường.
Xui xẻo là trọng tài!
Những học viên này mặc dù có thể phải gánh một chút trách nhiệm, nhưng chút chuyện nhỏ ấy thì Đơn thần văn nhất hệ đại khái chỉ ước gì có thể được nhận cái trách nhiệm đó.
Triệu Minh thầm mắng một tiếng!
Mẹ nó!
Hai đám hỗn đản này rõ ràng muốn tìm phiền toái cho y, tổ trưởng tổ trọng tài còn không thể ngăn, ngươi lại bảo học viên tự mình thu tay lại... điều này là không thể nào nói nổi.
"Thời khắc mấu chốt ta sẽ ra tay!"
Triệu Minh quát to một tiếng, nghe thấy không?
Lão tử tuyệt đối sẽ ra tay ngăn cản!
"Bắt đầu!"
Hai đám hỗn đản này rõ ràng muốn tìm phiền toái cho y, tổ trưởng tổ trọng tài còn không thể ngăn, ngươi lại bảo học viên tự mình thu tay lại... điều này là không thể nào nói nổi.
"Thời khắc mấu chốt ta sẽ ra tay!"
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!