Tô Vũ không đồng ý với cách nói này!
Hắn cảm thấy Vạn Thiên Thánh đang hung hăng càn quấy, ba phải!
Đa thần văn nhất hệ không phải là gặp hậu quả xấu!
"Phủ trưởng đời thứ năm chết tại Chư Thiên chiến trường, cùng kẻ địch chém giết mà chết, đánh chết vô địch, nếu đây tính là hậu quả xấu, vậy dưới gầm trời này sẽ không có người nào không làm chuyện ác!"
Vạn Thiên Thánh thản nhiên phản bác: "Hắn làm ác! Nếu hắn không làm ác, một mình hắn đơn độc đi Chứng Đạo là tốt rồi, hà tất liên lụy nhiều người như vậy! Hắn không làm ác, thần văn truyền thừa cho học phủ là được rồi, hà tất truyền thừa cho Liễu Văn Ngạn, hại Liễu Văn Ngạn năm mươi năm! Hắn không làm ác, vị Vô địch của Đại Chu phủ kia sẽ không chết, cũng không có báo ứng sau này!"
"Có một số việc, ngươi xem ở góc độ khác, lý giải liền khác biệt."
Vạn Thiên Thánh nói: "Con trai của vị Đại Chu phủ đã ngã xuống tên là Chu Phá Long, cha gã bởi vì Ngũ đại mà chết, gã đến báo thù các ngươi, có tính là nhân quả hay không?"
Tô Vũ cau mày hỏi: "Trên chiến trường đi cứu viện rồi ngã xuống, đây mà tính là làm ác?”
“Hừm, chính Ngũ đại cũng nói, không cần những người khác hỗ trợ..." Vạn Thiên Thánh bình thản thuật lại: "Có điều, hắn nuốt lời! Chính hắn xung phong nhận việc, cảm giác mình có khả năng quét ngang chư thiên, quét ngang vô địch, cuối cùng hắn lại thất bại, cho nên hắn cầu viện, dẫn đến vị kia ngã xuống, hắn có tính là kẻ ác không?"
Tô Vũ không nói gì.
Tính được sao?
Giờ phút này, Tô Vũ không biết.
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Cái này chính là nhân tính, ngươi nhìn ngươi xem, không dám nói, khó mà nói! Vậy ta hỏi ngươi, chỗ cha ngươi đang ở, trong đó một vị Bách phu trưởng không nghe lời, bá đạo khôn cùng, muốn đi ra ngoài khiêu khích kẻ địch, đã nói người nào cũng không cần quản hắn, hắn có thể ứng đối, kết quả... Hắn bị người ta phục kích, hắn lại cầu viện, cha ngươi đi cứu hắn mà chết, ngươi có hận vị Bách phu trưởng gây chuyện kia không?"
"Hận!"
Tô Vũ âm u đáp lại.
Vạn Thiên Thánh nở nụ cười, "Đây mới là nhân tính! Chu Phá Long hận các ngươi, không nên sao? Cha gã là cường giả Vô địch, vĩnh hằng bất tử, mặc dù cái từ vĩnh hằng bất tử này có điểm phóng đại, nhưng sống ngàn năm không có vấn đề gì, kết quả ông ta lại chết rồi, gã có thể không hận sao?"
Tô Vũ không phản bác được.
"Cho nên, ngươi không có lý do trách cứ gã hận các ngươi, còn chuyện chèn ép các ngươi..."
Vạn Thiên Thánh lại nói: "Lấy ví dụ lúc này là vừa vặn, cha ngươi chết rồi, vị Bách phu trưởng kia cũng đã chết! Ngươi hẳn là hận hắn, thế nhưng hắn chết, ngươi cũng không thèm để ý, nhưng ngươi là đại nhân vật, người dưới tay ngươi phỏng đoán ý tứ của ngươi, cảm thấy ngươi muốn nhằm vào hậu nhân của hắn, cho nên đi chèn ép hậu nhân của hắn, ngươi biết, ngươi sẽ ra mặt ngăn cản sao?"
Tô Vũ không nói gì, hắn sẽ ngăn cản à?
Đối phương hại chết cha mình, mình không tự đi tính nợ là tốt rồi, xem như đã rất đại khí!
Còn nếu người khác đi chèn ép hậu nhân của hắn... Chẳng lẽ ta còn muốn ra mặt ngăn cản?
Ta có hảo tâm như vậy sao?
Vạn Thiên Thánh bật cười, ông bảo: "Cái này chính là nhân tính! Ngươi hận Chu Minh Nhân, vậy cũng không sao, ngươi hận đến những người khác thì đó chính là giận chó đánh mèo. Nhân cảnh, không ác như ngươi tưởng tượng đâu!"
"Oan có đầu nợ có chủ, đừng liên lụy những người khác!"
Tô Vũ nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, khó hiểu hỏi: "Phủ trưởng là bảo ta đừng đi hận Chu Phá Long?"
"Ta có nói thế à?" Vạn Thiên Thánh cười nhạt: "Ngươi chỉ là một học viên dưỡng tính, có tư cách gì đi hận gã? Chu Phá Long thở một ngụm đều có thể phun chết ngươi, ngươi không nên đánh giá quá cao chính mình! Ta chỉ là muốn nói, ở trong học phủ, người nào nhằm vào ngươi, ngươi có khả năng phản kích, thế nhưng... đừng làm liên lụy người khác, không phải mỗi người đều nguyện ý tiếp nhận thứ hắn không nên tiếp nhận!"
Nói xong, ông mỉm cười tiếp tục: "Tàn sát học phủ là lựa chọn của ngươi sao? Thanh tẩy học phủ là quyết định của ngươi à? Nếu như vậy, ngươi vì sao không đi tìm đầu nguồn như Chu Phá Long tính sổ, ngươi giết hắn, chẳng phải xong hết mọi chuyện, nói ra, cũng là một loại hiếp yếu sợ mạnh, đúng không?"
"Mà Chu Phá Long đầu nguồn là Đại Chu vương, ngươi dứt khoát giết Đại Chu vương, đây chẳng phải là càng nhanh chóng xong hết mọi chuyện? Vì sao phải tàn sát những người khác?"
"..."
Tô Vũ yên lặng, rơi vào trầm tư.
Vạn Thiên Thánh thản nhiên nói: "Rất nhiều thứ đều có nguyên nhân, không phải ngươi cảm thấy, ngươi cho rằng thì tức là ngươi đúng! Ngươi có thể sẽ nghĩ, phủ trưởng vì sao không áp chế Đơn thần văn nhất hệ, cứ để mặc cho Đa thần văn nhất hệ bị người khi nhục..."
Vạn Thiên Thánh hỏi ngược lại: "Vậy khi Đa thần văn nhất hệ mạnh mẽ, vì sao không ai áp chế nó, giúp Đơn thần văn nhất hệ thở một ngụm?"
Tô Vũ cau mày nói: "Nhưng hiện tại đã không phải là đơn thuần chèn ép! Bọn hắn muốn giết người, còn mở ra chiến khu, muốn đào mộ, muốn giết sư tỷ của ta, phủ trưởng, đây chính là cạnh tranh sao?"
Cạnh tranh của mấy năm trước vẫn tính như thường, hiện tại thì sao?
Tô Vũ cảm thấy, Vạn Thiên Thánh chính là quá ba phải!
Vạn Thiên Thánh thở dài, hỏi hắn: "Bọn họ đã giết người nào của các ngươi chưa? Đào mộ chưa? Sư tỷ ngươi đã chết rồi à?"
"Đó là bởi vì chúng ta mạnh..."
Tô Vũ còn chưa nói xong, Vạn Thiên Thánh đã thản nhiên ngắt lời: "Mạnh mẽ? Ngươi thật sự cho rằng Đơn thần văn nhất hệ không mạnh? Đơn thần văn nhất hệ còn có nhiều Nhật Nguyệt cảnh, bước vào vô địch đều có, mặc dù chỉ là thân thể thôi... Ngươi ở đâu ra tư cách nói các ngươi mạnh mẽ?"
"Bọn hắn có thân thể tiến vào Vô Địch cảnh?"
Tô Vũ kinh ngạc!
Vạn Thiên Thánh thản nhiên nói: "Những vị ở Cầu Tác cảnh chẳng lẽ đều là từ Thuần Thú hệ tấn cấp? Thần Đan hệ tấn cấp? Có cái gì kỳ quái đâu! Không nói Đơn thần văn nhất hệ, Đa thần văn nhất hệ cũng có, vì sao họ không ra mặt? Ra mặt, chẳng lẽ lại muốn bùng nổ cuộc chiến Vô địch?"
Vạn Thiên Thánh cười nhạt: "Có một số việc, không phải ngươi cho rằng như thế thì chính là như thế, các ngươi không chết là vì các ngươi mạnh mẽ? Sai, là có người thiên vị, tỉ như Hạ gia, tỉ như Kỷ Hồng... Bọn hắn cũng cảm thấy Đơn thần văn nhất hệ mấy năm qua quá phận, cho nên cho bọn hắn đưa ra một chút giáo huấn, bao gồm cả chuyện Trịnh Ngọc Minh thụ thương, chẳng lẽ là ngoài ý muốn?"
Vạn Thiên Thánh thản nhiên nói: "Quá mức vậy sẽ phải gánh chịu trừng phạt! Điểm này người nào cũng không ngoại lệ! Mấy chục năm, nhất hệ các ngươi có người nào chết rồi? Cạnh tranh như thường mà các ngươi không tranh nổi người khác, chẳng lẽ còn muốn ta nhúng tay vào giúp các ngươi?"
Tô Vũ bỗng nhiên cảm thấy không thể phản bác, giống như... đúng là như vậy.
Cho nên gần đây Đơn thần văn nhất hệ lấn tuyến, cho nên mới bị một loạt trừng phạt!
Ở chiến khu, Kỷ Hồng ra tay, Hạ Hầu gia cũng đều ra tay, học phủ bên này, Vạn Thiên Thánh cũng ra tay rồi...
Thế nên mới có chuyện Đơn thần văn nhất hệ không ngừng thất bại!
Tính ra hình như đúng là như thế, bằng không, chỉ mấy người Hồng Đàm, thật đúng là chưa hẳn có thể đấu thắng.
Tô Vũ trộm nhìn thoáng qua Vạn Thiên Thánh, phủ trưởng nói chuyện này với hắn, là đang giải thích cho Đại Hạ phủ sao?
Không phải bọn hắn không giúp, không phải không nhúng tay vào, mà là hết thảy mọi chuyện trước mặt đều phù hợp quy củ, khi Đa thần văn nhất hệ mạnh mẽ thì cũng đang áp chế không gian sinh tồn của các hệ phái khác.
Bây giờ, khi Đơn thần văn nhất hệ không phù hợp quy củ liền gặp trấn áp mãnh liệt!
Tô Vũ giống như đã nghe hiểu, lại giống như vẫn chẳng hiểu gì.
Đây là đang cảnh cáo ta, hay là nhắc nhở ta, hoặc là cảnh tỉnh toàn bộ đa thần văn nhất hệ, đừng lại làm ra thủ đoạn gì bên ngoài?
Hắn đang nghĩ ngợi, Vạn Thiên Thánh đã khoan thai tự đắc nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn để cho ngươi biết, sống sót không tốt sao? Đừng dùng thông minh tài trí của ngươi ở nơi khác, có thời gian làm việc này thì phác hoạ thêm mấy cái thần văn còn tốt hơn."
Tô Vũ nghe vậy liền cau mày, hắn nói thẳng: "Không có tiền không có tài nguyên, học phủ lại không cho ta cái gì, ta phải tự mình tranh thủ! Nhưng ta ra khỏi học phủ, ta có thể sẽ bị người hại chết, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nhổ lông da từ Đơn thần văn nhất hệ mà thôi, vốn dĩ ta cũng không phải ký sinh trùng, trước kia có ít điểm công huân, đều là do chính mình đi làm nhiệm vụ giết địch, hiện tại ta lại không dám ra ngoài!"
Tô Vũ cũng nói cực kỳ thẳng thắn dứt khoát!
Đơn thần văn nhất hệ không nhằm vào ta, ta sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, ta mới không thèm để ý các ngươi.
Nhưng mà hiện tại... Ta sợ chết.
Ra ngoài, ta sợ không về được!
Mang theo loại sầu lo này, ta nào còn dám ra ngoài làm nhiệm vụ, đi thì chẳng biết bản thân chết thế nào...
Tô Vũ trong nháy mắt thu lại suy nghĩ thầm kín ấy!
Cẩn thận!
Không chừng sẽ bị phủ trưởng cảm ứng được!
Ta không nghĩ gì hết, không nghĩ gì hết, phủ trưởng thật là đẹp trai, thật lợi hại, thật bá khí, thật trâu bò!
Vạn Thiên Thánh nở nụ cười nhìn hắn, thú vị!
Khó trách ngày sau có thể làm được chuyện Lăng Vân chiến Sơn Hải!
Mặc dù chỉ là một loại khả năng, nhưng hiện tại xem ra, khả năng này rất lớn, cái tên này, hoàn toàn chính xác là hết sức ưu tú, cũng rất cường đại!
Vận khí cũng rất tốt!
Ta không nghĩ gì hết, không nghĩ gì hết, phủ trưởng thật là đẹp trai, thật lợi hại, thật bá khí, thật trâu bò!
Vạn Thiên Thánh nở nụ cười nhìn hắn, thú vị!