Tô Vũ trầm giọng nói: “Vạn tộc tiến vào Đại Hạ Văn Minh học phủ, mục đích là gì?”
“Hiểu biết Nhân tộc, tìm hiểu sâu, mượn sức một nhóm người!”
Lưu Hồng giải thích đơn giản: “Lúc trước bọn chúng vẫn luôn bị nhốt ở Vạn tộc học viện, chắc là không cam lòng! Ở Vạn tộc học viện thì có thể tìm hiểu cái gì? Bọn họ cũng có thể làm nhiệm vụ, nhưng chịu một ít hạn chế, nếu tổ đội cùng Nhân tộc, vậy hạn chế sẽ ít đi nhiều.”
Tô Vũ trầm giọng hỏi: “Nói như vậy, sau lưng bọn chúng cũng có người duy trì?”
“Có lẽ!”
Lưu Hồng phun vỏ hạt dưa ra, tiếp tục ăn, rồi lại nói: “Ngươi phải làm sao bây giờ? Đa thần văn nhất hệ các ngươi thoạt nhìn dễ bắt nạt nhất, không bắt nạt các ngươi thì bắt nạt ai!”
“Có khả năng có đơn thần văn nhất hệ sai sử, bằng không cũng không cần gây sự với đơn thần văn nhất hệ, bọn chúng cũng biết ở trong học phủ hệ chúng ta rất có thế lực và quyền lên tiếng.”
Nói cách khác, Hạ Thanh không cần khai đao với Chu Hoành.
Như vậy rất dễ đắc tội phe phái có thực lực trong học phủ!
Còn đa thần văn nhất hệ, Hồng Đàm tuy mạnh, nhưng ông đã bế quan, không biết khi nào mới xuất quan.
Sắc mặt Tô Vũ âm trầm!
Hắn đã muốn khiêm tốn mà còn có người không buông tha hắn, khinh người quá đáng!
Hạ Thanh!
Nha đầu kia vậy mà dám hố hắn!
Lưu Hồng cười ha hả: “Đừng trêu chọc người ta, lúc bọn chúng tới đều mang theo người hộ đạo, có Lăng Vân, có Sơn Hải, thực lực rất mạnh. Bình thường thì an tĩnh, ngươi vừa ra tay, người ta cũng có thể ra tay.”
Tô Vũ bỗng nhiên nói: “Nàng là bằng hữu của ta!”
“Hả?”
“Bạn tốt!”
Tô Vũ nói xong câu này, xoay người liền đi.
Là bạn tốt của ta!
Cho nên ta chuẩn bị hẹn bạn tốt của ta đi làm nhiệm vụ, sau đó… nàng không thể trở về, vì cứu ta mà bị người khác xử lý.
Đúng là bạn tốt!
Đừng phủ nhận, không có ý nghĩa gì đâu, ta không phủ nhận ngươi là bằng hữu của ta, ta kêu ngươi làm nhiệm vụ, ngươi có đi hay không?
Ngươi đi, ta liền giết chết ngươi!
Không đi, ngươi không phải bằng hữu của ta!
Người hộ đạo, Lăng Vân Sơn Hải?
Cũng nên thu phục mấy gia hỏa trong khu giam giữ kia, nhiệm vụ thứ nhất chính là giữ chân Lăng Vân hoặc là Sơn Hải!
“Điệu thấp rồi còn bị người trêu chọc!”
Tô Vũ cạn lời, ta làm gì ngươi chứ?
Các ngươi coi ta là cửa đột phá, cảm thấy ta dễ bắt nạt đúng không?
......
Tô Vũ không quan tâm, hắn trực tiếp rời đi.
Còn việc thanh danh bị hao tổn, hiện tại hắn cũng không có biện pháp, nếu lên tiếng phủ nhận, nếu Hạ Thanh thật sự nhằm vào hắn, ủy khuất nói mình sai rồi, Tô Vũ nói mới là đúng. Má nó, vậy thì ai sẽ tin tưởng Tô Vũ?
Người biết chuyện thì hiểu, người không rõ thì khó mà bắt hắn hiểu.
Biện pháp chứng minh tốt nhất chính là mang thi thể tiểu lão hổ này trở về, khóc lóc kể lể một chút, vị bằng hữu này vì ta mà thảm thế nào!
Ta xem Vạn tộc còn có kẻ nào dám giao bằng hữu với ta hay không!
……
Sau khi Tô Vũ rời đi không lâu, Hạ Thanh cũng rời khỏi lôi đài.
Dưới đài còn có người mặc áo choàng khác.
Mấy người cùng rời đi về phía Vạn tộc học viện.
Đến khi bốn phía không có ai, có người mới mở miệng hỏi: “Hạ Thanh, Tô Vũ đã biết, hắn phủ nhận thì làm sao bây giờ?”
Hạ Thanh phì cười: “Phủ nhận ư? Hắn và ta là bằng hữu, đây là sự thật, phủ nhận thế nào? Nếu thích phủ nhận thì tùy hắn đi, nếu hắn yêu cầu ta hỗ trợ làm sáng tỏ, ta sẽ giúp hắn, nói hắn không phải bằng hữu của ta.”
Mấy người trầm mặc, rồi nở nụ cười, không ai nói gì nữa.
Cũng đúng, Tô Vũ muốn phủ nhận, chúng ta giúp hắn là được.
Hạ Thanh mặc kệ bọn họ, tiếp tục cất bước, nhanh chóng tiến vào Vạn tộc học viện.
Đi thêm một hồi, tới nơi ở của bọn họ.
Một dãy biệt thự sừng sững bên bờ sông, hoàn cảnh tuyệt đẹp, đương nhiên cái giá cũng không nhỏ.
Tiến vào một biệt thự, Hạ Thanh gỡ áo choàng xuống, bề ngoài khá giống Nhân tộc, điều bất đồng duy nhất chính là có cái đuôi đã bị nàng giấu đi.
Hạ Thanh thoạt nhìn nhu nhược, yếu đuối mong manh, đôi mắt sáng ngời.
Liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho người ta có ý lòng muốn bảo hộ.
Nhưng giờ phút này, sắc mặt Hạ Thanh bình tĩnh không gợn sóng, không có chút cảm giác nhu nhược nào.
Trong đại sảnh còn có hai vị lão nhân.
Hoàn toàn giống Nhân tộc, ngay cả đuôi cũng không lộ, chỉ là trên người tràn ra yêu khí nhàn nhạt.
“Tam gia gia, Cửu gia gia……”
Hạ Thanh dùng Hổ tộc ngữ hô một tiếng, hai vị lão nhân khẽ gật đầu, một vị lão nhân trầm giọng hỏi: “Điện hạ, kế tiếp phải làm sao?”
Hạ Thanh ngồi xuống sô pha, cảm thụ sự mềm mại của ghế nệm bên dưới, không khỏi lắc đầu phê phán: “Nhân tộc ham hưởng lạc, dùng nhiều tinh lực nghiên cứu mấy thứ thế này, nếu dùng những tinh lực đó nghiên cứu công pháp, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Hạ Thanh lắc đầu, mỉm cười, nụ cười cực kì thanh thuần.
“Nhị vị gia gia, chúng ta không có mục đích khác, chỉ là để tranh thủ thêm chút quyền lực, nếu đã tới Nhân tộc rồi, chúng ta không thể bị nhốt trong Vạn tộc học viện nho nhỏ này mãi đúng không?”
Hạ Thanh cười nói: “Ta không tính kế tâm tư Tô Vũ, nếu hắn giao hảo cùng chúng ta, chúng ta sẽ nguyện ý giúp hắn ra tay đối phó đám học viên đơn thần văn hệ, có người ra mặt cho hắn không tốt sao? Nếu không muốn, vậy quên đi, giúp hắn đối phó học viên đơn thần văn nhất hệ, làm hỏng thanh danh hắn, tự nhiên sẽ có người tới tìm chúng ta hỗ trợ chứng thực chúng ta là bằng hữu của hắn.”
“Chu Bình Thăng hay Chu Minh Nhân?”
“Khó nói trước.” Hạ Thanh cười: “Đa thần văn nhất hệ có rất nhiều địch nhân, không phải chỉ có mấy người kia, dù sao mục tiêu hiện tại của chúng ta chính là xâm nhập vào Nhân tộc, mà không phải bị bài xích bên ngoài!”
Hạ Thanh cười nhạt: “Làm tay chân cũng tốt, làm đối tượng hợp tác cũng được, thế nào cũng được, nhưng chúng ta không thể mãi bị nhốt ở đây, Đại Hạ Văn Minh học phủ cho chúng ta học cái gì, chúng ta học cái đó, bảo chúng ta không ra ngoài, chúng ta liền không được ra! Vậy thì tới Nhân cảnh còn có ý nghĩa gì!”
Hạ Thanh nói: “Chúng ta là một thế lực cường đại, có rất nhiều Lăng Vân, Sơn Hải! Lúc trước mọi người không chú ý tới chúng ta, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ phải chú ý! Bao gồm một ít giáo phái chủng tộc khác thành lập, bọn họ cũng sẽ sớm liên hệ với chúng ta!”
“Vạn Thiên Thánh bên kia thì sao?”
Lão nhân vừa nói, Hạ Thanh liền cười đáp: “Nếu Vạn phủ trưởng truy cứu, chúng ta liền nói là vì giúp bọn họ dẫn ra đám người Vạn Tộc Giáo, dù sao Vân Hổ nhất tộc ta không có giáo phái, bán những người đó đi, đại tộc khác cũng sẽ không để ý, Nhân tộc nội chiến, xem diễn là được!”
Vạn Thiên Thánh mặc kệ, vậy thuận theo tự nhiên, bọn họ có thể nhanh chóng dung nhập Nhân tộc.
Nếu ông quản, vậy bán một ít người Vạn Tộc Giáo để lấy được tín nhiệm.
Lão nhân gật đầu, âm thầm truyền âm: “Lúc này Vân Hổ nhất tộc ra mặt có phải quá mạo hiểm hay không?”
“Không mạo hiểm!” Hạ Thanh bình tĩnh: “Mạo hiểm lớn bao nhiêu liền thu hoạch lớn bấy nhiêu! Đứng về Nhân tộc hay theo phe thần ma thì đều phải hiển lộ giá trị, tộc chúng ta nhỏ yếu, chỉ có thể phụ thuộc đám cường tộc! Ở Nhân tộc, đa thần văn nhất hệ yếu thế, ở Vạn tộc, đa thần văn nhất hệ cũng là mục tiêu phải giết chết. Nếu đã vậy, lúc này đắc tội Tô Vũ chẳng có bất kì nguy hiểm nào cả! Nếu hợp ý còn có thể dựa vào thế lực lớn một phương ở Nhân tộc!”
Đơn thần văn nhất hệ không chỉ có một đám người này, ở Đại Chu phủ bên kia mới là chủ căn cứ cường đại.
Một vị cường giả sắp thăng cấp vô địch!
Trong thời gian này, bọn họ cũng hiểu biết một ít tình huống Nhân tộc.
Ngủ đông ba tháng, lúc này mới có quyết định.
Phải lộ diện!
Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, qua mấy năm nữa cũng không thu hoạch được gì, vậy việc bọn họ trả giá thật lớn để tới Nhân tộc học tập sẽ hoàn toàn không có ý nghĩa.
Hai lão nhân vẫn có chút lo lắng, Hạ Thanh thấy vậy liền trấn an: “Nhị vị gia gia đừng lo lắng, không sao đâu, Vạn phủ trưởng dẫn chúng ta vào Vạn tộc học viện nhập giáo vốn có ý định tôi luyện học viên, một khi đã vậy, hiện tại không phải chúng ta đang giúp ông ta tôi luyện đám học viên kia sao, không phải là phù hợp tâm ý ông ta sao? Ông ta sẽ không quan tâm, sẽ mặc kệ chúng ta, mà đã vậy thì Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng sẽ không ai dám đứng ra phản đối.”
“Điện hạ thánh minh!”
Hai lão khom người, Vân Hổ vương để Thanh điện hạ tới Nhân tộc quả nhiên là chính xác, tại đây cũng chỉ có Thanh điện hạ mới có thể bày mưu lập kế.
Phải lộ diện!
Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, qua mấy năm nữa cũng không thu hoạch được gì, vậy việc bọn họ trả giá thật lớn để tới Nhân tộc học tập sẽ hoàn toàn không có ý nghĩa.