Tô Vũ không để ý đến Triệu Minh, đi vào đi nhìn thoáng qua, nơi này rất lớn.
Nhưng cũng rất trống trải!
Mùi huyết tinh không tính là gì, sát sinh nhiều sẽ có mùi này, kỳ thật khu giam giữ cũng có, nhưng không nồng đậm như ở đây mà thôi.
Ba tầng trên mặt đất, ba tầng ngầm bên dưới.
Cấu tạo gần giống trung tâm Văn Đàm.
Lầu một là khu sinh hoạt, trong đại sảnh, đồ vật gần như đã bị dọn hết, chỉ còn lại một ít gia cụ hỏng hóc, sô pha rách nát, cái bàn không nguyên vẹn, tất cả đều hỏng!
Mấy chục năm, thứ có thể dọn đi thì mọi người đã mang đi hết rồi, còn lại đều là đồ hỏng.
Cũng không có bất cứ sinh vật nào, cả chuột cũng không có, nó không dám tới, bởi vì sát khí quá nặng.
Tô Vũ quan sát thoáng qua, sau đó nhìn về phía Hạ Hổ Vưu.
Hạ Hổ Vưu nhìn hắn, cảm thấy kỳ quái.
Ngươi nhìn ta làm gì?
“Quét tước đi!”
Tô Vũ nhắc nhở: “Ngươi là dân chuyên nghiệp! Ngươi quên mình có thần văn quét tước vệ sinh à?”
“...”
Má nó!
Ngươi còn nhớ à?
Hạ Hổ Vưu cạn lời: “Ngươi kéo ta tới đây không phải là vì nhớ thương thần văn của ta chứ?”
“Đương nhiên!”
“...”
Hạ Hổ Vưu câm nín, ngươi không biết thân phận ta sao?
Đây là thái độ đối xử với con trai của Hạ Long Võ đấy à?
Ngươi thật sự muốn ta quét tước vệ sinh cho ngươi?
“Nhanh lên!” Tô Vũ thúc giục cậu: “Đơn giản quét tước một chút là có thể dọn đồ vào ở rồi!”
Hạ Hổ Vưu buồn bực, má nó, hắn bảo ta làm việc thật kìa!
Tô Vũ mặc kệ cậu, hắn phân phó một trận, rồi nói: “Sư tỷ, đợi lát nữa ngươi đi trung tâm nghiên cứu Văn Đàm mang đống sách ta đã đóng gói sẵn chuyển đến đây. Khương học trưởng, nhiệm vụ của ngươi và Hồ huynh là mua sách và tư liệu. Triệu lão sư, nhiệm vụ của ngài là kiếm dụng cụ giúp chúng ta.”
“Dụng cụ gì?”
Tô Vũ tính toán: “Lồng sắt giam giữ đại yêu, Thần Phù đại trận, phòng bảo tồn thần văn... Đơn giản một chút là được, thứ liên quan đến thần văn, ta có thể đến trung tâm nghiên cứu Văn Đàm lấy, phương hướng nghiên cứu của chúng ta là Nguyên Thần khiếu, cần có một ít mô hình!”
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Đặc biệt là mô hình nhân thể cao cấp nhất hiện giờ, loại hoàn toàn mô phỏng hóa, có cả biển ý chí ấy...”
“Hả?”
Triệu Minh kinh ngạc: “Có cần mua không? Thứ này rất xa xỉ, mô phỏng chân thật, học phủ chúng ta không thành thục kỹ thuật đó, Đại Chu phủ lại rất chuyên nghiệp, mua một cái Vạn Thạch cảnh phải tốn mấy trăm điểm công huân, một cái Đằng Không ít nhất hơn một ngàn điểm...”
“Mua vài cái về đi.”
“Tiền đâu?”
“Mua nợ, lão sư bù trước nhé.”
“...”
Triệu Minh nhìn hắn, Tô Vũ cũng nhìn y.
Sau một lúc lâu, Triệu Minh đột ngột hỏi: “Bây giờ ta rời khỏi còn kịp không?”
“Lão sư, hiện tại ngài không thiếu tiền, ta biết thu nhập của ngài rất khả quan, đợi ta kiếm được tiền sẽ lập tức trả nợ!”
“Hạ Hổ Vưu bán chợ đen, sao ngươi không bảo hắn ứng ra?”
Tô Vũ bất đắc dĩ: “Ta còn đang nợ hắn 1100 điểm công huân đây, mặt khác, sau đó có nhu cầu gì còn phải nhờ hắn đi mua, không thể bóc lột mãi một người thôi đúng không?”
“...”
Triệu Minh mệt tâm, y nhìn thoáng qua Trần Vĩnh, hệ các ngươi đều là cái dạng này à?
Trần Vĩnh không nhìn y, đừng nhìn ta, ta không có tiền.
Ngươi thích làm gì thì làm.
Tô Vũ nghiêm túc nói: “Lão sư, ta không vay tiền người bình thường, ta vay ngài là ta tin tưởng ngài, lão sư cũng nên tin tưởng ta, ta tùy tiện bán gì đó cũng có thể kiếm tiền, chỉ là lười bán mà thôi!”
“Kết lại là nhằm vào ta đúng không?”
“Lão sư nói đùa, đây là coi trọng ngài!”
Tô Vũ mỉm cười, Triệu Minh nhướng mày: “Nếu ta không cho mượn... Có phải về sau viện nghiên cứu làm ra thành quả gì thì sẽ không liên quan đến ta đúng không?”
“Đại khái vậy.”
Triệu Minh cười lớn, “Được! Tiểu tử ngươi ác thật! Hồ Thu Sinh và Khương Mục cũng mua tư liệu bằng tiền chính mình ư?”
“Đúng vậy, ta vay trước, say này có tiền sẽ trả!”
Tô Vũ cười nói: “Yên tâm, ta không quỵt nợ đâu, nếu thật sự không có tiền trả, ta có chút bảo vật có thể bán mấy thứ cho các ngài, vậy các ngài kiếm lời rồi!”
Lời này vừa nói ra, Hạ Hổ Vưu vội vàng xen vào: “Có thứ tốt thì bán cho ta trước, ta ra giá cao!”
Tô Vũ mặc kệ cậu, vừa dạo đại sảnh vừa nói: “Chúng ta lấy công pháp, thần văn làm chủ, tiêu phí sẽ không quá lớn, ta đã tính rồi, tổng cộng các loại phí tổn sẽ không vượt quá 5000 điểm công huân!”
Mọi người không khỏi câm nín, vậy mà nói là không quá lớn sao?
Ngươi là Dưỡng Tính mà khẩu khí thật không nhỏ a.
“Mấy ngày nay ta đi thư viện một chuyến, đã bàn với bên thư viện rồi, họ sẽ cho ta mấy ngàn quyển thư tịch in khắc, giá không cao, khoảng 300 điểm công huân, đều là những thứ sắp tới chúng ta cần dùng...”
Tô Vũ nhìn thoáng qua mấy người, cuối cùng nhìn về phía Ngô Gia, Ngô Gia tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn, ngươi đừng nhìn ta a!
Ta không có tiền!
Ta thật sự nghèo lắm!
Tô Vũ sờ cằm, sau một lúc lâu mới nói: “Ta nghĩ, viện nghiên cứu chúng ta còn thiếu nhân thủ, ta và Ngô Lam là bạn cũ, ta phải kéo nàng một phen, lát nữa ta mời nàng… đóng tiền lấy sách ở thư viện. Nàng ứng trước một chút chắc không thành vấn đề đi?”
Cháu gái của Ngô Nguyệt Hoa có thể tính là người một nhà, phải lôi kéo nàng một phen!
Thấy nàng tiến bộ chậm như vậy, Tô Vũ nhìn cũng thấy không đành lòng!
Mấy người không còn lời gì để nói.
Hạ Hổ Vưu bĩu môi: “Nếu nói kẻ có tiền thì Thần Đan hệ rất giàu, mặt khác là Thần Phù hệ. Đúng rồi, kỳ thật Đúc Binh hệ cũng giàu, hệ phi chiến đấu đều là kẻ có tiền.”
“Phải không?”
Ta không cảm thấy vậy!
Ít nhất vị lão nhân Đúc Binh hệ kia rất nghèo.
Hạ Hổ Vưu bĩu môi: “Đừng nhắc đến Triệu Lập lão sư, lão nhân tính tình quái gở, tâm tình tốt thì đánh một thanh binh khí cho người ta, tâm tình không tốt, nửa năm cũng không ra tay một lần, bằng không sao lại nghèo như vậy?”
Tô Vũ mặc kệ, hắn muốn kéo Ngô Lam vào.
Cô nãi nãi nàng ta rất có tiền!
Tuy rằng quan hệ giữa Ngô Nguyệt Hoa và Liễu lão sư vô cùng tốt, nhưng không đại biểu mình có thể tùy tiện tới cửa vay tiền, quanh co một chút, mà không phải ta không trả tiền, hơn nữa còn có thể cung cấp lợi ích.
Gần đây hắn chuẩn bị nghiên cứu công pháp gia tốc dung hợp khiếu huyệt, công pháp này xuất hiện quả thực chính là tin vui đối với Thiên Quân Vạn Thạch cảnh!
Đối với Sơn Hải cũng có tác dụng!
“Đúng rồi, còn có Chu Hạo...”
Tô Vũ vuốt cằm, cười bảo: “Đơn thần văn nhất hệ hoặc là phe phái khác sớm muộn gì cũng nhét thám tử vào, không bằng chủ động lôi kéo Chu Hạo, hắn là quỷ nghèo, nhưng sư phụ hắn có tiền!”
Người Hạ gia, rất có tiền.
Triệu Minh gật đầu, Trần Vĩnh lại nhắc nhở: “Hạ Ngọc Văn chưa chắc đã có tiền, mặt khác... Tô Vũ, đừng tiêu lung tung, hệ chúng ta đang gánh không ít nợ bên ngoài đấy.”
“Hả?”
Tô Vũ cảm thấy kỳ quái, nợ cái gì?
Lần trước ta cho ngài nhiều tiền như vậy còn chưa đủ sao?
Trần Vĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: “Thời điểm sư phụ bế quan đã nói với ta, đa thần văn nhất hệ giao cho ngươi, trung tâm nghiên cứu Văn Đàm cũng giao cho ngươi, bao gồm nợ nần của chúng ta... Ngươi không biết à?”
“Nợ nần?”
“Đúng!”
Trần Vĩnh bình tĩnh nói: “Sư tổ ngươi tín nhiệm ngươi, ta không phản đối, nợ không nhiều, lần trước suýt phá hủy chiến khu số 18, cuối cùng yêu cầu bồi thường 120 vạn điểm công huân, đơn thần văn nhất hệ bồi thường 80 vạn, một mình Hạ Ngọc Văn bồi thường 10 vạn, chúng ta bồi thường 30 vạn, thật ra như vậy đã là ít, Hạ Hầu gia chiếu cố chúng ta, ngươi không biết sao?”
Tô Vũ sợ ngây người!
Ta không biết!
Tô Vũ sợ đến nói lắp, “Cái kia... Đơn thần văn nhất hệ có tiền bồi thường không?”
“Đúng!”
Trần Vĩnh bình tĩnh nói: “Sư tổ ngươi tín nhiệm ngươi, ta không phản đối, nợ không nhiều, lần trước suýt phá hủy chiến khu số 18, cuối cùng yêu cầu bồi thường 120 vạn điểm công huân, đơn thần văn nhất hệ bồi thường 80 vạn, một mình Hạ Ngọc Văn bồi thường 10 vạn, chúng ta bồi thường 30 vạn, thật ra như vậy đã là ít, Hạ Hầu gia chiếu cố chúng ta, ngươi không biết sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!