Đồng tử im lặng đã lâu, lúc này mới lên tiếng: "Tô Vũ là thiên tài của Đại Hạ Văn Minh học phủ, hắn ra cửa mà chẳng lẽ không có người âm thầm hộ đạo? Đây mới là điểm then chốt! Một khi có người đi theo sau bảo vệ hắn, vậy thì chúng ta liền tự đâm đầu vào chỗ chết."
Lão hán không cho là đúng, lão thuật lại thông tin mình thu thập được: "Trần Vĩnh vẫn còn ở lại Tàng Thư các, cái này có thể khẳng định, về phần những người khác thì đúng là ta cũng không biết. Phía trên có truyền đến tin tức là, lần này Tô Vũ ra ngoài mang theo hai học viên khác, một người còn chưa vào dưỡng tính, một người chỉ vừa tới giai đoạn dưỡng tính chưa lâu, dĩ nhiên thực lực của Tô Vũ hoàn toàn không yếu, Đằng Không nhất nhị trọng đều chưa hẳn có thể bắt được hắn."
Đối với Tô Vũ, bọn họ hiển nhiên cũng không dám đánh giá thấp.
"Hồng Đàm đâu rồi? Liệu ông ta có bất thình lình xuất hiện không?"
"..."
Nhắc tới Hồng Đàm, mấy người trong phòng liền ngậm miệng, bọn họ cũng không rõ tung tích của ông ấy.
Cường giả nửa bước Nhật Nguyệt cũng không phải là kẻ mà bọn họ có thể tùy tiện dò la thông tin.
Đồng tử lo lắng nói: "Ta sợ Hồng Đàm đột ngột xuất hiện, chúng ta có liên thủ cũng chỉ có một con đường chết! Ta không tin thiên tài như Tô Vũ ra ngoài mà học phủ lại không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào."
Dạng thiên tài đỉnh cấp như hắn, đổi thành đặt tại giáo phái của bọn họ thì đương nhiên sẽ luôn có người đi theo âm thầm hộ đạo.
Lão ẩu bén nhọn phản bác: "Đa thần văn nhất hệ còn nhân thủ nào đáng giá nhắc tới sao? Các ngươi tỉnh táo lại đi. Trần Vĩnh hiện tại chính là kẻ mạnh nhất ở học phủ, Hồng Đàm đang bế quan phá Nhật Nguyệt, không dưng ông ta lại xuất quan làm gì? Bạch Phong thì đã bị phạt đi ra Chư Thiên chiến trường, còn ai có thể giúp bọn hắn? Những vị Các lão như Ngô Nguyệt Hoa chẳng lẽ không phải làm việc, cứ suốt ngày rảnh rỗi đi theo sau bảo hộ một tên học viên?"
Lão ẩu thấy những người khác vẫn còn chần chừ thì liền cả giận quát: "Bắt được hắn, 8000 điểm cống hiến, chúng ta có năm người, chia đều ra thì mỗi một người đều nhận được 1600 điểm, đủ cho chúng ta đổi được không ít bảo vật, thậm chí có hi vọng giúp cho chúng ta tiến vào Lăng Vân. Bằng không thì lấy đâu ra tiền để đột phá? Cơ hội đã treo ngay trước mắt, rốt cuộc các ngươi có làm hay không?"
Tô Vũ là kẻ có thực lực thấp nhất nhưng lại được treo giải thưởng cao nhất mà bọn họ từng biết.
Trọn vẹn 8000 điểm cống hiến, ngay cả ám sát Lăng Vân cũng không được treo thưởng nhiều như vậy.
Then chốt ở chỗ, dạng thiên tài đỉnh cấp như hắn thì chắc chắn trên thân sẽ còn nhiều đồ tốt khác.
Tỉ như văn binh, tỉ như tinh huyết, Nguyên Khí dịch, hoặc là các thiên tài địa bảo khác, những thiên tài giống hắn thường thường sẽ mang không ít thứ có giá trị trên người, dù sao thì hôm nay Tô Vũ ra ngoài cũng là vì muốn đi tăng cường thực lực; thậm chí có thể trong người hắn còn có một vài bản công pháp tuyệt mật, đối với bọn họ thì chỉ cần không phải Khai Thiên đao là được.
Mọi người trầm mặc rất lâu, lão hán gõ gõ tẩu thuốc trong tay, lão ẩu nhíu màu như có điều suy nghĩ.
Một lát sau, lão hán mới lên tiếng: "Cứ điểm này của thúng ta không dễ dàng gì mới có thể tạo dựng lên. Năm người chúng ta đều là Đằng Không cảnh, ẩn núp ở đây nhiều năm như vậy, đã cung cấp cho bên trên không ít tin tức, công lao không nhỏ, hằng năm thu hoạch cũng không ít, một năm trôi qua, hai ba trăm điểm cống hiến hoàn toàn có thể cầm tới tay..."
Đối vài vị Đằng Không mà nói, cái này không tính là ít.
Ban đầu Bạch Phong ở trong học phủ làm nghiên cứu kiêm trợ giáo, một năm cũng chỉ nhận được ba bốn trăm điểm công huân.
Quả thật nếu bắt được Tô Vũ thì thu hoạch một lần này bằng cả bọn họ làm trong suốt bảy tám năm.
Kỳ thật bọn họ không cho rằng cả năm người hợp sức lại không hạ được Tô Vũ, chủ yếu là sợ có người âm thầm hộ đạo cho hắn, cái này rất nguy hiểm.
Lão hán yên lặng một hồi, cuối cùng quyết định, nói với vị thiếu phụ trong phòng: "Ngươi thử đi dọc ven đường quan sát một chút, không cần thiết phải xuất thủ, trừ phi xác định không có Hộ Đạo giả, bằng không mọi người hãy bỏ qua vụ này, chúng ta đã ẩn núp tại đây nhiều năm như vậy, chớ vì một lần làm nhiệm vụ mà bồi cả mạng vào."
"Tuy rằng đa thần văn nhất hệ chưa chắc có người đi theo hắn, thế nhưng Văn Minh học phủ bên kia thì khó mà nói trước..."
Lão ẩu nói: "Được, ta cũng đi xem một chút! Chúng ta đều không vội, cùng lắm không thể động thủ lúc hắn đi thì đợi tới lúc hắn về rồi ra tay cũng chưa muộn."
Thiếu phụ gật đầu, "Ta sẽ đi cùng đồng tử, bọn ta sẽ tới gần Vạn Tộc hố nhìn một chút, nếu có cường giả đi theo hắn thì kiểu gì cũng sẽ có điểm động tĩnh."
"Được!" Lão hán gật đầu, trầm giọng nói: "Nếu không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì nhất định phải nắm chắc phần thắng. 8000 điểm cống hiến không phải là thứ dễ cầm, nếu mà bắt Tô Vũ dễ như vậy thì bên trên cũng không đưa ra cái giá quá lớn như thế. Chúng ta hãy coi hắn là Lăng Vân mà đối mặt, thật muốn xuất thủ thì phải toàn lực ứng phó, cả năm người chúng ta đồng thời ra tay!"
Trong số năm người, thiếu phụ và lão ẩu đều là Đằng Không thất trọng, lão hán là Đằng Không cửu trọng, đồng tử cùng thanh niên còn lại, người trước là Đằng Không ngũ trọng, người sau là Đằng Không tam trọng.
Thực lực như vậy, tao ngộ Lăng Vân cũng có thể chiến một trận ra trò.
...
Địa Long thú cấp tốc chạy nhanh.
Vương Chí Thiện cùng Trần Minh nhỏ giọng trò chuyện, mà Tô Vũ thì chỉ tập trung nhìn chung quanh, giống như chưa bao giờ đi ra thành nên trong lòng mang theo một chút hiếu kỳ.
Thật ra cách đây vài tháng, khi vừa chuẩn bị vào học phủ, hắn cũng đã từng thấy qua khung cảnh Đại Hạ phủ.
Bất quá không thể không nói, Đại Hạ phủ quả thật vô cùng phồn hoa.
Cho dù là ngoại ô thì cũng là khung cảnh ngựa xe như nước, tiếng người huyên náo.
Vương Chí Thiện nhắc nhở: "Địa Long thú di chuyển tốc độ nhanh, ngoại ô ít người nên rất nhanh là có thể tới rồi."
Nội thành ngược lại rất lớn, từ cổng Văn Minh học phủ chạy tới cửa thành bên này tốn không ít thời gian.
Nhưng ra tới đây rồi thì không bao lâu nữa sẽ đến Vạn Tộc hố.
Tô Vũ cười khẽ gật đầu, viên ngọc cảm ứng trong đầu vẫn im lìm như cũ, ngoại ô ít cường giả hơn hẳn trong nội thành, ngọc cảm ứng cơ hồ không có thay đổi gì.
Địa Long thú chạy một hồi, người ít, con đường phía trước rất rộng rãi, bất quá người đi đường ít hơn nhiều.
Đúng vào lúc này, Tô Vũ cảm giác ngọc cảm ứng hơi biến hóa một thoáng.
Màu lam!
Có Đằng Không cảnh đang quan sát ta!
Tô Vũ bất động thanh sắc, nhìn chung quanh một thoáng, giống như đang nhìn phong cảnh, cười hỏi: "Vương học trưởng, ngoài thành có nhiều cường giả Đằng Không không?"
Vương Chí Thiện gật đầu, "Đằng Không bình thường đều là lực lượng trung kiên, Đại Hạ phủ bên này có không ít, ngoài thành cũng có, có người là tình cờ đi ngang qua, cũng có người định cư ở phụ cận quanh đây."
"Định cư?"
Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Nguyên khí bên trong nội thành chắc chắn sẽ sung túc hơn, tại sao họ không vào đó? Đằng Không hẳn là có tư cách này đi?"
Vương Chí Thiện giải thích: "Nội thành có quá nhiều cường giả, một Đằng Không mà ở trong đó thì chưa hẳn được tính là đại nhân vật gì, nhưng ở ngoại ô bên này thì ngược lại địa vị không thấp. Có vài vị Đằng Không có sản nghiệp rất lớn tại đây, không thể nói là kém hơn so với trong thành, vả lại tiêu dao ngoài này thì cũng đỡ gặp phải tình cảnh trêu chọc đến cường giả."
Tô Vũ gật đầu, giờ phút này, ánh mắt hắn đột ngột nhìn thẳng về phía một vĩ lão nhân.
Sau đó hắn lập tức dời ánh mắt, như thể chỉ là tùy tiện quét qua.
"Định cư?"
Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Nguyên khí bên trong nội thành chắc chắn sẽ sung túc hơn, tại sao họ không vào đó? Đằng Không hẳn là có tư cách này đi?"