Chu Hạo thì hào hứng, Tô Vũ thì quá mức thản nhiên, Hạ Hổ Vưu bên cạnh lại vô cùng đau đầu, cậu thật sự không hề yên lòng về mấy người trong phòng thí nghiệm này chút nào.
Hạ Hổ Vưu không khỏi nhắc lại lần nữa: "Ngô Lam, Ngô Gia sư tỷ, các ngươi không được loạn truyền, thật sự sẽ chết người đấy! Thiên phú của Tô Vũ quá mạnh, một khi truyền đi, hắn có thể sẽ bị một vài cường giả đỉnh cấp để mắt tới. Đến lúc đó, nhất định sẽ có không ít ánh mắt đổ dồn vào nghiên cứu Nguyên Thần khiếu của chúng ta!"
Hiện tại đa phần mọi người đều ôm thái độ nửa khinh thường nửa chờ xem chuyện vui.
Nhưng nếu Tô Vũ truyền bá kết quả hợp khiếu ngày hôm nay ra ngoài, mọi người còn coi thường sở nghiên cứu của hắn nữa sao?
Tối thiểu sẽ có mấy phần tin tưởng!
Hắn chính là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu này.
Thiên tài tu luyện khác với thiên tài nghiên cứu, thiên tài tu luyện chỉ là chuyện của cá nhân một người. Ngươi có giỏi đến đâu, siêu việt vô địch tới cỡ nào thì một mình ngươi cũng không thể thay đổi cục diện toàn bộ Nhân cảnh.
Nhưng thiên tài nghiên cứu thì khác, những thành quả ngươi đưa ra có thể ban ơn cho cả nhân loại, một mình ngươi có thể hỗ trợ sản sinh ra vài vị, thậm chí là hơn mười vị vô địch!
Đến lúc đó, Tô Vũ liền gặp phiền phức lớn rồi.
Tô Vũ phì cười, thoải mái đáp: "Lúc cần thiết vẫn phải nên thể hiện ra thiên phú của bản thân mình mới được, bằng không thì ta chỉ là một kẻ tầm thường! Đa thần văn nhất hệ thu một đệ tử tầm thường, Hạ Hổ Vưu ngươi kết giao với một bằng hữu tầm thường, đây mới là việc bất thường. Cho nên cứ xem thời điểm thích hợp, đem bản《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》khai khiếu 18 cái đi đấu giá đi. Cũng có thể gom góp được không ít tài chính cho sở nghiên cứu của chúng ta..."
Hắn còn chưa dứt lời, Trịnh Vân Huy đã hét lớn: "Trịnh gia mua, ta lập tức xuất tiền!"
"..."
Hạ Hổ Vưu trừng mắt liếc gã một cái.
Hồ Thu Sinh cười tủm tỉm gạt đi: "Hồ gia còn có tiền hơn so với Trịnh gia ngươi."
Thứ này nếu bắt được tới tay, nắm quyền truyền bá độc quyền thì chính là núi vàng núi bạc.
Có khả năng ban ơn cho mấy đời người.
Tô Vũ lại không có tâm tư ấy, hắn chỉ muốn kiếm càng nhanh càng tốt, cho nên hắn mới muốn đem nó đi đấu giá, bằng không hắn hoàn toàn có thể dựa vào ba phiên bản của《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》từ từ kiếm tiền cả đời.
Tô Vũ có khả năng dùng nó để dưỡng lão, truyền thừa tiếp, chỉ cần Nhân cảnh bất loạn, Tô gia hắn không sớm thì muộn cũng có thể phát triển thành hào phú một phương.
Không cần Tô Vũ phải lao tâm khổ tứ khiến bản thân mạnh mẽ lên như bây giờ.
Nhưng đó không phải là mục đích của hắn.
Hạ Hổ Vưu nhịn không được nói: "Ta thấy để Hạ gia nắm quyền truyền bá là tốt nhất. Tô Vũ, ngươi ngẫm lại xem, những người này tuy đều xuất thân từ đại gia tộc, nhưng có ai so được với Hạ gia ta? Ta sẽ bảo Nhị gia gia lập tức tới tìm ngươi.."
Cho đến tận lúc này, kẻ phản ứng chậm mất mấy nhịp - Ngô Lam mới chợt giật mình, bàng hoàng thốt lên: "Nhị gia gia của ngươi là... Hạ Hầu gia?"
Hạ Hổ Vưu câm nín, đúng là nha đầu ngốc nghếch, ta đã nói nãy giờ rồi, hiện tại ngươi mới nhận ra sao?
"Nhi tử của Hạ phủ chủ là ngươi?"
Biểu cảm của Ngô Lam dường như có chút sụp đổ.
Nàng nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, gương mặt tuyệt vọng rõ rệt.
Hạ Hổ Vưu thấy vậy thì hết sức bất đắc dĩ, ngươi có ý gì a?
Ngô Lam lẩm bẩm nói: "Sao ngươi không giống Phủ chủ? Trước đó gia gia của ta còn nói Hạ gia muốn kết thân với nhà ta, ta còn đang suy nghĩ, nếu như nhi tử của Hạ phủ chủ giống với ngài ấy thì..."
May mà nàng vẫn chưa nhận lời!!!
Nữ nhân ít nhiều đều xem trọng dáng vẻ bên ngoài, mà Hạ Hổ Vưu... thật đúng là đã làm cho người ta suy sụp.
Không phải nói cậu quá xấu, vốn dĩ ngoại hình của cậu không hề khó coi, chỉ là có hơi trắng nõn, ngân ngấn, mỡ màng một tí.
Có điều ai nhìn vào cũng thấy Hạ phủ chủ cực kỳ bá đạo vô song, cao to uy nghi, nghĩ kiểu gì thì cũng thấy con trai của ngài ấy tuyệt đối không thể quá kém so với cha mình được.
Cho nên càng kỳ vọng nhiều bao nhiêu thì lại càng thất vọng nhiều bấy nhiêu.
Hạ Hổ Vưu thấy vẻ mặt khó coi của Ngô Lam thì suýt nữa đã tức tới phát ngất.
Mọe nhà ngươi.
Ta xấu như vậy sao?
Ta mà giảm cân gầy đi một chút thì trông y hệt như bản sao của cha ta đấy!
Ta...
Hạ Hổ Vưu bỗng rất muốn khóc, ta vẫn là lần đầu bị người ta khinh bỉ ra mặt như thế, ta muốn đánh chết nàng ta... Thôi được rồi, phỉ phui cái mồm, đánh chết nha đầu đáng ghét đó thì Ngô gia nhất định sẽ tạo phản.
Tô Vũ bật cười, "Không vội, cạnh tranh công bằng đi, không phải ta có tổng cộng ba phiên bản sao? Bản cao cấp nhất thì không bán, hai phiên bản kia thì tách ra mà bán, sau này Hồ tổng quản, Trịnh phủ trưởng, Hạ Hầu gia những người này đều có thể tụ tập cùng một chỗ uống chút trà, tâm sự, nói lại với họ là được."
Làm ăn, các ngươi cho là ta thật sự không biết à?
Một bộ công pháp, ta sẽ bán ba lần!
Được rồi, bản cao nhất thì không bán.
Bán hai bản cũng đã không tệ rồi.
Tô Vũ lại nói: "Bản thứ ba thì Hạ gia có thể để dành riêng, không được truyền bá, xóa sạch món nợ 300 ngàn công huân là được, việc này không cần thương lượng lại nữa đâu, bằng không Hạ gia cũng không thể dành riêng công pháp của ta!"
Hạ Hổ Vưu ngẫm nghĩ một lúc chợt lên tiếng: "Ngươi không sợ Hạ gia cướp của ngươi à?"
"Ngươi muốn nói là ngươi hay Hạ gia?"
Tô Vũ tức giận mắng: "Hạ gia mà hành xử như vậy, Đại Hạ phủ liền sớm xong đời. Hạ gia thân là thống lĩnh của một phủ, đương nhiên phải hiểu rõ điều gì khiến cho một quốc gia cường thịnh. Được a, các ngươi muốn thì cứ cướp ngang một bộ công pháp của ta, không có gì cả, có điều trừ phi giết ta, bằng không thì về sau chúng ta coi như đường ai nấy đi, ta chỉ có một thân một mình, khăn gói tới phủ đệ khác cũng chẳng tốn mấy thời gian."
Hạ Hổ Vưu lúng túng nói: "Đừng mà, ta chỉ đùa một chút, Hạ gia chúng ta thành tín kinh doanh, không ai dám làm chuyện này, thật sự cho rằng tổ gia gia cùng cha ta sẽ bàng quang mặc kệ cho ta làm càn sao?"
Đại Hạ phủ chính là dựa vào Hạ gia chống đỡ đây.
Trên làm dưới theo, phía trên mù làm, phía dưới đã sớm loạn.
Tô Vũ cũng lười nhiều lời, nhìn thoáng qua Chu Hạo rồi dặn dò: "Mấy ngày tới ngươi ở lại đây đi, đừng ra ngoài, miễn cho bị người khác nhìn ra trên người ngươi có điểm không thích hợp, cả hai phiên bản kia đều không thể có hiệu quả hợp khiếu giống vậy! Thời gian này ngươi cũng đừng nên gấp gáp hợp khiếu, cứ chậm rãi mở nhiều thêm mấy cái khiếu huyệt càng tốt."
"Nếu ngươi không vội tấn cấp, có thể thử mở 360 khiếu huyệt đi, gần đây ta vẫn luôn tự ngẫm một vấn đề, 36 khiếu có thể hợp thành một vòng tuần hoàn, vậy thì 360 khiếu liệu có thể hình thành một vòng đại tuần hoàn hay không."
"..."
Bầu không khí im ắng!
Đại ca, ngươi thật tùy hứng a!
Mở 360 khiếu huyệt, đây là tiếng người nói sao?
Triệu Minh nhịn không được mở miệng phản bác: "Khả năng lớn là nhân tộc tới bây giờ cũng chưa phát hiện ra được 360 khiếu."
Tô Vũ cười nói: "Không có việc gì, cái này lại không vội, tới Sơn Hải cảnh tìm toàn bộ thì cũng không muộn, Sơn Hải sẽ hợp nhất khiếu mà, khi đó có thể hợp khiếu thì cũng không sao."
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía mấy người trong phòng, đoạn nói: "Hiện giờ các ngươi đều mới chỉ là Thiên Quân, Vạn Thạch, bộ công pháp này sẽ có hiệu quả rất lớn đối với các ngươi, nhất là Hạ Hổ Vưu, tuy rằng ngươi hợp khiếu không ít, đáng tiếc hợp khiếu quá chậm, ngươi sử dụng nó để sớm ngày tấn cấp Vạn Thạch cửu trọng đi, sau đó tiến vào Đằng Không. Hạ Ngọc Văn người ta đã là Lăng Vân cảnh, ngươi vẫn yếu như này thì thật là mất mặt!"
Đại ca, ngươi thật tùy hứng a!
Mở 360 khiếu huyệt, đây là tiếng người nói sao?