"Không cần thiết."
Tô Vũ nhe răng cười.
Hạ Hầu gia vừa nghe liền hiểu, cũng bật cười.
Đúng vậy, không cần thiết phải phí quyền yêu cầu một chuyện như vậy, bởi vì... nhất định phải bảo hộ Tô Vũ a, hắn chết thì làm sao xử lý?
Không phải đó là việc thua thiệt lớn sao?
Trong đầu tiểu tử này chắc chắn vẫn còn có rất nhiều đồ tốt chưa lấy ra, hắn mà chết rồi thì coi như ta thua lỗ lớn.
Hạ Hầu gia không nói chuyện làm ăn nữa, y tiếp tục uống ngụm trà rồi cảm khái: "Tuổi còn trẻ mà đã vùi đầu cả ngày trong phòng nghiên cứu như thế, ngươi cũng vất vả không ít. Có bận rộn lắm không?"
Tô Vũ mỉm cười đáp: "Vẫn ổn, kỳ thật ta cũng không quá muốn tập trung vào việc nghiên cứu, chủ yếu là muốn đạt được thành tích gì đó để tránh bị người khi dễ. Thời đại này, có vài người không có gì làm lại thích đi khinh khi người khác.”
"Thói hư tật xấu mà thôi!" Hạ Hầu gia gật đầu, "Ngươi cũng không dễ dàng gì. Được rồi, hôm nay nói chuyện với ngươi rất vui, thế, tiểu Tô Vũ à, có còn cái gì muốn bán nữa không? Tỉ như văn quyết chẳng hạn."
"Tạm thời ta không thiếu tiền." Tô Vũ lắc đầu.
Hạ Hầu gia cười, "Chưa chắc là tiền, thiên tài địa bảo này, cơ hội tiến vào bí cảnh, ý chí chi văn… Nhiều lắm, Tô Vũ, thiếu cái gì thì cứ mở miệng, Hạ gia vẫn có chút vốn liếng!"
Tô Vũ đáp: "Tạm thời ta thật sự không thiếu, nếu thiếu thì ta sẽ đi tìm Hầu gia."
"Cũng được!"
Hạ Hầu gia đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái di tích ở Nam Nguyên kia, nếu tìm được thì chia ba bảy đi, ngươi ba phần chúng ta bảy phần, như thế nào?"
"..."
Tô Vũ bất động thanh sắc, cũng không nhiều lời, chỉ qua loa đáp: "Ta không hiểu ý tứ của Hầu gia!"
"Vậy quên đi, khi nào ngươi có ý định đi tìm thì có thể tới nói với ta. Di tích này có chút ý tứ, trước đó là ta đã đánh giá thấp nó rồi!"
"..."
Hạ Hầu gia mỉm cười, đứng dậy rời đi, Hạ Hổ Vưu vội vàng đuổi theo.
Tô Vũ vội cưỡng chế tất cả suy nghĩ trong lòng!
Tuy nói Nhật Nguyệt vô phương cảm ứng được những thứ khác, chỉ có thể cảm ứng được những việc liên quan tới chính mình, nhưng ai biết được, hắn vẫn nên phòng ngừa vạn nhất thì hơn.
Di tích!
"Đúng, di tích, ta không thể làm lộ chuyện di tích ra ngoài."
Tô Vũ điên cuồng nghĩ như vậy.
Một đường đưa Hạ Hầu gia ra cửa, mãi cho đến khi Hạ Hầu gia lên xe ngựa rời đi, hoàn toàn khuất dạng, Tô Vũ vẫn một mực ép mình suy nghĩ: Đúng, ta tình cờ phát hiện di tích ở Nam Nguyên, ta đã phát hiện ra di tích, cho nên ta mới có ngày hôm nay, mới có điểm đặc thù khác với mọi người.
Di tích!
Đợi tới khi chắc chắn Hạ Hầu gia đã hoàn toàn không cảm ứng được nữa, trong lòng Tô Vũ mới chửi bậy một câu, di tích đại gia ngươi!
Ta thế nào không biết ở đó có di tích!
Quyển sách họa vàng kim trong đầu chẳng lẽ là thứ mà di tích cho mình?
Hắn không rõ ràng, có điều Tô Vũ cảm thấy khả năng này không lớn, hoặc là nói, nếu thật sự có di tích thì hắn không hề phát hiện, chỉ là khi còn bé ngoài ý muốn dưới sự trùng hợp mà đạt đượcsách họa?
Quỷ mới biết thật giả!
Rõ ràng, Hạ Hầu gia là cảm thấy hắn thu được một phần di tích truyền thừa.
Giờ khắc này, Tô Vũ cũng nổi lên hứng thú đối với di tích còn chưa biết thông tin gì kia.
Di tích thật sự lợi hại như vậy sao?
Ta có thể suy luận ra một bản công pháp mạnh như thế, vậy mà Hạ Hầu gia đều không chút nào hoài nghi, cảm thấy là di tích có năng lực làm ra cái này, vậy thì xem ra cái di tích kia cũng quá lợi hại đi!
......
Tô Vũ nhìn xe ngựa của Hạ Hầu gia dần đi xa, giờ khắc này trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Hắn phải khiến bản thân mình mau chóng tiến bộ hơn mới được.
Mấy lời Hạ Hầu gia nói hôm nay đã khiến hắn vỡ lẽ ra rất nhiều thứ.
Đây là thời đại mà nhân tộc phân đất phong hầu, chư hầu cùng nhau tồn tại, cai quản một phương, chẳng qua là vì đối đầu với vạn tộc nên bọn họ mới thống nhất chiến tuyến ở ngoài chiến trường.
Thế nhưng chư hầu cũng không thể trấn áp hết thảy cường giả.
Đại Hạ vương là một trong số các chư hầu nổi bật, nhưng rất nhiều vị vô địch khác cũng đều là chư hầu.
Mà vị vô địch phản bội kia cũng là chư hầu.
Ngũ Đại đã chết, coi như cuối cùng thật bị tra ra được thì có lẽ các chư hầu khác sẽ khiển trách, sẽ phẫn nộ, sẽ áp chế tên phản bội ấy, thế nhưng người muốn giết gã hẳn là chẳng có mấy ai.
Cầu Tác cảnh cùng Chiến Thần điện chẳng qua là nơi chư hầu nghị sự, thống nhất cơ cấu của chiến tuyến phía trước, chứ không phải là địa phương sẽ quyết định số phận của một vị chư hầu.
Các đại phủ nội vụ thì kỳ thật chỉ để ý tới quý phủ bên mình, ai đâu lại rảnh đi quản chuyện của phủ bên cạnh.
"Ta vẫn là quá mức lạc quan!"
Trong lòng Tô Vũ than nhẹ, kỳ thật hẳn là sư tổ cùng Liễu lão sư đã sớm nhìn ra, cho nên những năm gần đây bọn họ đều lựa chọn hình thức ngủ đông.
Hi vọng vào người khác là hi vọng không lớn.
Tại Đại Hạ phủ này, cùng lắm người mà bọn họ có thể cầu được duy trì sự ổn định cũng chỉ có Đại Hạ vương.
Bởi vì đa thần văn nhất hệ và Đại Hạ vương có mối quan hệ sâu nhất.
Tô Vũ lắc đầu, hắn không để ý tới mấy chuyện di tích gì nữa, dù sao hiện tại thứ như di tích cũng cách hắn quá xa.
Còn về phần những người khác cho rằng hắn đã lấy được cơ duyên gì đó từ di tích thì cứ kệ bọn họ, muốn nghĩ như vậy thì cứ nghĩ đi.
Việc cấp bách bây giờ của Tô Vũ là tu luyện!
Hợp Khiếu pháp đã thử nghiệm thành công, việc hợp khiếu với hắn đã đơn giản hơn nhiều, hắn cũng sớm nên nghĩ tới việc tiến vào Vạn Thạch cảnh, với lại tranh thủ mở ra được thêm bao nhiêu khiếu huyệt nữa thì tốt bấy nhiêu.
...
Trong thời gian ngắn,《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》cũng chưa được truyền ra ngoài, hẳn là Hạ gia còn có những vấn đề khác cần cân nhắc.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, khi hắn làm ra cái này thì đã xem như sẽ công bố nó dựa trên danh nghĩa của Đại Hạ phủ.
Hơn nữa hắn đã đạt được hai mục đích, một là trợ giúp chính mình tu luyện, thứ hai là thu hoạch được sự coi trọng của không ít người.
Kẻ tầm thường hiển nhiên không có tư cách đạt được sự coi trọng của mọi người, chỉ có thiên tài chân chính mới đáng giá để người ta duy trì và đầu tư.
Dù cho hắn mau chóng tu luyện đến Đằng Không hay Lăng Vân cảnh thì Đại Hạ phủ cũng chưa chắc sẽ để ý tới.
Nhưng việc hắn đưa ra bản Hợp Khiếu pháp cũng như cơ sở văn quyết lại chính là vốn liếng để Tô Vũ có đủ tư cách nhận được sự hỗ trợ và bảo vệ tuyệt đối từ Hạ gia.
...
Ngày 18 tháng 11, Tô Vũ bế quan.
Lần này hắn lại vào bí cảnh.
Nguyên khí bí cảnh bên kia thích hợp để hắn hợp khiếu và thu nạp nguyên khí hơn.
Ngay tại thời điểm Tô Vũ vừa bế quan thì Đại Hạ phủ cũng bắt đầu có chút hỗn loạn dâng lên.
Hạ Hầu gia đã có động tác.
Quyển《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》chính thức được lưu truyền ra ngoài.
Lần này hắn lại vào bí cảnh.
Nguyên khí bí cảnh bên kia thích hợp để hắn hợp khiếu và thu nạp nguyên khí hơn.