Hạ Hổ Vưu bình tĩnh lại, vội vàng khuyên can: "Tô Vũ, ngươi thật sự không cần thiết phải làm như vậy! Nếu bại lộ tung tích của di tích thì sẽ dẫn xuất rất nhiều người, dù cho ngay tại cảnh nội Đại Hạ phủ thì Hạ gia bên này cũng không dễ quản, dựa theo quy củ, nếu có phát hiện thì rất nhiều cường giả đều có quyền tới tranh đoạt."
Cậu cảm thấy Tô Vũ đây là đang bí quá hóa liều, hắn muốn tiết lộ sự tồn tại của di tích để dẫn dụ Đơn thần văn nhất hệ tới giết hắn, này quá nguy hiểm.
Dù cho cuối cùng giải quyết được Đơn thần văn nhất hệ thì khi đó di tích cũng đã bại lộ, phiền toái sau đó chắc chắn còn lớn hơn.
Một khi tin tức truyền ra ngoài, Tô Vũ đừng hòng được an bình ngày nào.
Đương nhiên, này không trọng yếu, trọng yếu là di tích có thể sẽ bị người khác đoạt đi mất.
Tô Vũ thật sự cho rằng hắn có thể giữ được sao?
Hạ gia coi như nhúng tay vào thì kiểu gì cũng phải phân nhỏ ra cho những người khác mấy chén canh, không có khả năng một mình ôm trọn.
Tô Vũ im lặng, trong lòng thì thầm mắng, di tích ở đâu ra?
Hắn căn bản chưa từng thấy bất kỳ di tích gì!
Di tích không có, nhưng bảo khố thì có một cái, chính là kho tàng của Thiên Nghệ thần giáo.
Tô Vũ lười nhiều lời, đơn giản hỏi thẳng: "Ta chỉ định truyền bá trong phạm vi nhỏ, ngươi cảm thấy những người này có thể ra tay với ta hay không? Di tích là bí mật, bọn hắn biết thì đại khái cũng sẽ không truyền ra ngoài a? Coi như truyền ra ngoài thì cũng cần thời gian, chờ qua một quãng thời gian nữa, ta chỉ cần chứng minh đây không phải là di tích thì chẳng phải xem như xong việc?"
"Ngươi đây là..."
Hạ Hổ Vưu cau mày nói: "Ngươi cố ý câu cá? Tô Vũ, làm như vậy, thứ nhất, ngươi chưa hẳn có thể đỡ nổi; thứ hai, sau khi ngươi giết những người kia thì đám còn lại của Đơn thần văn coi như triệt để trở mặt với ngươi."
Tô Vũ khẽ nói: "Ngươi cho là bọn họ có thể chung sống hòa bình với ta? Bọn hắn là thừa dịp thực lực của ta vẫn còn yếu, muốn trực tiếp giải quyết một lần cho xong việc. Đồng dạng, ta cũng muốn thừa dịp thực lực của mình còn yếu, bọn hắn không quá coi trọng ta mà nên ta có thể nhất kích trọng thương đối phương!"
Thực lực yếu có chỗ tốt của nó.
Chẳng hạn như đối phương sẽ không đánh giá quá cao Tô Vũ.
Tô Vũ mà là Đằng Không hay Lăng Vân, dùng thiên phú của hắn, khả năng sẽ có hàng loạt Sơn Hải, thậm chí là cường giả Nhật Nguyệt ra tay với hắn.
Hạ Hổ Vưu xem như hiểu rõ ý tứ của Tô Vũ.
Cậu thở hắt ra, mở miệng nói: "Ngươi muốn câu cá, mấu chốt là ngươi không sợ câu tới là cá lớn, sau đó bị nó quay ngược lại ăn thịt mất? Còn có, ngươi nói nãy giờ là muốn hỏi thái độ của Hạ gia, có đúng không?"
"Không sai."
Hạ Hổ Vưu yên lặng, cân nhắc kỹ lưỡng mới đáp: "Thái độ của Hạ gia rất đơn giản, kẻ nào không tuân quy củ thì giải quyết kẻ đó! Không quản ngươi có phải cố ý hay không, chỉ cần bọn họ không tuân quy củ, vậy thì sẽ phải trả giá đắt. Ngươi bên này cũng giống vậy. Dù cho ta vốn không ưa gì cung cách làm việc của Đơn thần văn, cũng khó chịu chuyện bọn hắn cùng Đại Chu phủ cấu kết làm bậy, nhưng ta vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì bọn họ chưa làm gì sai với quy củ. Cùng lắm thì là Hạ gia ghim cái thù đó vào lòng mà thôi."
Tô Vũ gật đầu.
"Tô Vũ..."
Hạ Hổ Vưu nhìn hắn, "Ta cảm thấy lúc này ngươi vẫn nên nhịn xuống, có một số việc không sớm thì muộn cũng sẽ có kết quả. Hà tất trong thời kỳ thực lực đang bạo phát mà lại cố ý đi đối đầu với chúng?"
"Chỉ tranh sớm chiều!"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Hiện tại là thời cơ tốt nhất, chờ đến khi thực lực ta mạnh mẽ hơn thì khi ấy, kẻ mà ta phải đối mặt sẽ không còn là đám người này nữa! Ta không muốn tại thời khắc mấu chốt, sau lưng sẽ có người đâm ta một đao, đồng dạng, bọn hắn cũng sợ ta đâm bọn hắn một đao!"
Tô Vũ nhìn về phía hắn, chân thành nói: "Đều đã đến mức độ này thì xem như triệt để vạch mặt rồi, không còn tình cảm gì có thể nói, Hạ Hổ Vưu, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra? Từ trận chiến lần trước ở chiến khu, hai bên đã lâm vào cục diện ngươi chết ta sống, càng cố áp chế xuống thì sẽ chỉ càng bùng nổ sóng ngầm mãnh liệt! Ta biết Hạ gia mong đôi bên đều cố gắng nhẫn nhịn, nhưng ngươi cảm thấy có khả năng sao? Lão sư ta đã giết người của bọn hắn, bọn hắn thì muốn giết hai vị lão sư của ta, chiếm lấy thần văn của Ngũ Đại. Đều đã đến mức không thể hòa giải, đây không phải là chuyện cứ áp chế xuống là có thể giải quyết."
"Vậy ngươi..."
Hạ Hổ Vưu vẫn cảm thấy thực lực của Tô Vũ bây giờ hẵng còn rất yếu, lúc này không nên sa vào vũng bùn tranh đấu.
Tô Vũ lắc đầu, "Ta không muốn dính vào, nhưng trước sau gì ta cũng phải ra cửa, không thể cả đời trốn sau cánh cổng của học phủ, lần lượt chịu đựng bọn hắn công kích được. Ngươi cho rằng động tĩnh của vạn tộc học viện bên kia, hay sự tình Vạn Tộc giáo tập kích ta đều không liên quan tới Đơn thần văn nhất hệ? Đúng, có thể là do ta đứng ở lập trường của mình mà phỏng đoán, cho nên ta cho rằng việc ta bị Vạn Tộc giáo tập kích có quan hệ với bọn họ. Nhưng ai dám khẳng định trăm phần trăm là không phải?"
Tô Vũ lại nói: "Ta chỉ muốn biết thái độ của Hạ gia. Tóm lại, ý của ngươi bây giờ là Hạ gia sẽ không quản những chuyện đấu tranh ngoài dã ngoại, thế nhưng nếu ta tìm được chứng cứ chứng minh rằng nhất hệ bọn hắn có cường giả ra tay với ta, tới lúc đó Đại Hạ phủ sẽ ra mặt trừng phạt đối phương, có phải không?"
"Đúng vậy!"
Hạ Hổ Vưu gật đầu.
Đây là tất nhiên!
Đối phương là cường giả, tại dã ngoại công kích Tô Vũ, nếu không có chứng cứ thì Hạ gia không tiện nhúng tay, nhưng nếu đã có chứng cứ vô cùng xác thực thì khẳng định Hạ gia sẽ ra mặt trấn áp mấy người, bảo tồn uy tín của Đại Hạ phủ.
Tô Vũ gật đầu!
Dù sao hắn cũng chưa từng hi vọng Hạ gia công khai ra mặt bảo hộ hắn, hiện tại có thể chắc chắn Hạ gia sẽ trừng phạt kẻ địch nếu hắn đưa ra chứng cớ, như vậy là đủ rồi, đây chính là mục tiêu của Tô Vũ.
"Ta biết rồi, cứ như vậy đi!"
Tô Vũ đứng dậy, Hạ Hổ Vưu vội vàng nói: "Ngươi thật sự muốn làm à? Ngươi... Tô Vũ, ta không thể đại biểu cho Hạ gia, thế nhưng đại biểu cá nhân ta thì ta có thể cho ngươi một chút duy trì, Hạ gia là trung lập, thế nhưng cá nhân ta thì sẽ nghiêng về phái ngươi!"
"Ngươi làm sao duy trì?"
Tô Vũ phì cười, nhìn về phía cậu, "Bảo một vị Nhật Nguyệt đi theo hộ đạo ta, như thế nào?"
"Đừng làm rộn!"
Hạ Hổ Vưu im lặng, ta đến đâu điều động Nhật Nguyệt? Huống chi động tĩnh của Nhật Nguyệt sẽ khiến rất nhiều người quan tâm.
Hạ Hổ Vưu hít sâu một hơi, đoạn nói: "Từ nhỏ Hạ gia đã bồi dưỡng hai vị Sơn Hải cảnh hộ vệ cho ta. Ngươi ra ngoài lúc nào ta cũng có thể cho ngươi mượn, là cho mượn với tư cách cá nhân. Tô Vũ, ta chỉ có thể làm được tới đây, nếu đối phương có ý định để Sơn Hải xuất động, ngay từ đầu chắc chắn sẽ không xuất hiện, thậm chí sẽ không lộ diện, Sơn Hải là Sơn Hải, Đằng Không là Đằng Không... Đến cấp độ Sơn Hải thì chính là đại nhân vật tựa như mấy vị Các lão, một khi ra tay thì tình thế sẽ rất khuếch trương!"
"Ta chỉ có thể làm cái này, mặt khác... Phải xem chính ngươi."
Tô Vũ gật đầu, mỉm cười đáp: "Ta biết, nếu Đằng Không có thể giết ta, vậy thì kẻ ra tay sẽ là Đằng Không, không cần thiết xuất động Lăng Vân, miễn cho bị người khác tra được, vô phương thoát thân. Nếu như Lăng Vân mới có thể giết ta, vậy thì đó chính là Lăng Vân, đồng dạng đạo lý, bọn hắn cũng đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ bị phát hiện, cho nên hiển nhiên phải cố gắng thu nhỏ trách nhiệm lại tới tối đa. Trừ phi Lăng Vân đều không có biện pháp, tới khi ấy mới có thể để Sơn Hải ra tay. Bởi vì Sơn Hải ra tay thì sự tình liền khuếch đại, lập tức liên lụy đến cao tầng, có đúng không?"
"Đúng thế!"
Hạ Hổ Vưu gật đầu, Tô Vũ đã suy nghĩ kỹ càng như vậy, cậu có muốn khuyên cũng không được.
Tô Vũ không nói gì thêm, nhanh chóng rời khỏi phòng trà.
Chờ hắn đi rồi, Hạ Hổ Vưu mới mệt mỏi nằm vật xuống bàn gỗ trước mặt.
Chính như cậu nói, đứng tại góc độ của mình thì cậu hi vọng Tô Vũ có thể phát triển được tốt hơn, an toàn tu luyện mà tiến bộ.
Nhưng đứng tại góc độ của Hạ gia thì không thể ra tay dẹp loạn hết tất cả đối thủ của Tô Vũ để bảo hộ hắn bình an cả đời được.
Tô Vũ cảm thấy Đơn thần văn nhất hệ là người xấu, không có nghĩa là tất cả mọi người đều cảm thấy giống hắn.
Hạ gia phải đứng vững ở thế cân bằng, tuyệt đối không thể nghiêng lệch về phe nào, chí ít ngoài mặt hành xử là như vậy!
Cấp cho Tô Vũ hai vị Sơn Hải hộ vệ, đây là cực hạn mà cậu có thể hỗ trợ giúp hắn.
"Phiền toái..."
Hạ Hổ Vưu thầm mắng một tiếng, những người này vì sao không thể cố gắng sống chung hòa bình?
Kế sách của vạn tộc quả nhiên thâm hiểm, không tạo cho Nhân cảnh áp lực quá lớn, dẫn đến nhân tộc hiện tại tranh chấp nội bộ không ngừng.
Hạ Hổ Vưu cắn răng, cậu cảm thấy còn không bằng vạn tộc hợp sức cùng một chỗ đánh tới thì hơn, tới lúc đó nhân tộc một lòng kháng địch có phải tốt hơn không?
Cấp cho Tô Vũ hai vị Sơn Hải hộ vệ, đây là cực hạn mà cậu có thể hỗ trợ giúp hắn.
"Phiền toái..."