Rất nhanh, bên trong Bách Cường lâu, các học viên Bách Cường tụ tập ăn một bữa thịt rượu vô vị, có điều tâm tư của họ căn bản không nằm trên bữa tiệc này.
Mà bên ngoài lâu, trên lôi đài.
Tô Vũ đuổi Hạ Hổ Vưu đi, cùng sư tỷ của mình yên lặng ăn thức ăn.
Ngô Gia không nhìn ra gì cả, chỉ cảm thấy hôm nay sư đệ của nàng hình như hơi biến hóa.
Cụ thể biến hóa gì thì nàng không phân biệt được.
Mơ hồ trong đó, nàng thấy hơi lo lắng.
Sư đệ giết Địch Phong... Có thể chuốc lấy phiền toái hay không?
Nàng đã nghe được mấy người đang lén lút nghị luận!
Sư đệ bây giờ đang ở trong học phủ thì còn tốt, nếu ra khỏi học phủ... Ai cũng không biết kết quả sẽ như thế nào.
Có người biết nhưng không dám nói.
Những việc này cũng không thể thảo luận được.
Có người cảm thấy Tô Vũ vọng động quá mức rồi.
Không cần thiết giết một tên như Địch Phong!
Cần gì chứ?
Không giết Địch Phong, trong mắt rất nhiều người thì vẫn có cơ hội cứu vãn, thực sự không được thì cứ rời đa thần văn nhất hệ là xong.
Tô Vũ là thiên tài bậc này, cuối cùng lựa chọn gia nhập Đơn thần văn nhất hệ, đối phương hẳn là cũng sẽ thu nạp chứ nhỉ?
Ngô Gia không hiểu, yên lặng ăn thịt, nàng nhỏ giọng nói: "Sư đệ, còn thủ nữa sao?"
"Thủ chứ!"
Tô Vũ cười đáp: "Hôm nay thủ đến cuối cùng!"
Ngồi trên lôi đài đợi thêm một phút đồng hồ thì Đơn thần văn nhất hệ liền bị nhục nhã thêm một phút đồng hồ!
Sỉ nhục bọn chúng!
Giẫm lên mặt của bọn chúng, thành lập uy tín của mình, thành lập uy danh của mình.
"Vậy bọn hắn còn tới nữa không?"
"Không biết."
Tô Vũ cười, hắn cũng không rõ ràng.
Có người sẽ chịu không nổi kích thích này mà lên đài sao?
Hắn không rõ!
Giờ phút này ai dám lên đài thì đều là hán tử... mà nếu lên đài thật thì hắn sẽ giết!
Chỉ đơn giản như vậy!
Đến mức độ này, không còn là ân oán cá nhân nữa rồi.
Ăn uống no đủ, Tô Vũ cười nói: "Sư tỷ, ngươi xuống đi, để mình ta là được rồi."
"Cái kia..."
"Đi đi thôi!"
Ngô Gia nhìn hắn, thấy hắn kiên định thì không nói thêm gì nữa, nàng yên lặng thu thập bàn tiệc, quay người mang xuống lôi đài.
Trên lôi đài giờ chỉ còn mỗi mình Tô Vũ.
Trời đã tối.
Trong Bách Cường lâu âm u đầy tử khí.
Bốn phía lôi đài dần dần lại có một đám người vây xung quanh.
Cũng không một ai nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn Tô Vũ, bọn họ không biết mình đang nhìn cái gì, đang chờ cái gì.
Chờ người của Đơn thần văn nhất hệ tới ư?
Dám đến sao?
Thời gian trôi qua từng giờ, đêm đã khuya, người lại càng ngày càng nhiều, thậm chí có một số kẻ không phải người của Văn Minh học phủ cũng đã trà trộn vào, có thể trà trộn vào thì thông thường đều là học viên của các học phủ khác hoặc là lão sư, hoặc là con em của đại gia tộc.
Không một ai lên tiếng nói chuyện, chỉ yên lặng chờ đợi.
Bọn họ đang nghĩ, đổi thành họ là người của Đơn thần văn nhất hệ thì vào lúc này dám lên đài sao?
Không dám suy nghĩ!
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người đến, dẹp ra một con đường, người đến là Lưu Hồng. Lưu Hồng vừa đến, cũng không nói nhảm mà thẳng thắn luôn: "Tô Vũ, có thể xuống đài đi, ngươi đã giết Địch Phong, còn không vừa lòng sao? Nhất định cứ phải giết vài vị Đằng Không chứng minh ngươi là thiên tài mới đủ à?"
Tô Vũ nhìn gã, cười nói: "Các ngươi nhận thua?"
Lưu Hồng không lên tiếng, gã cũng là bị người sai sử mới tới, thực tế thì gã rất không muốn tới.
"Ngươi nhất định phải làm như thế sao?"
Tô Vũ không để ý tới gã, nhắm mắt tu luyện, khiếu huyệt khép lại, hắn tiếp tục việc tu luyện của mình.
Lưu Hồng cũng không nhiều lời, thấy không lay chuyển được liền xoay người rời đi.
Hôm nay trừ phi có người lên đài đánh giết Tô Vũ, bằng không thì Tô Vũ chỉ sợ sẽ không chịu xuống đài.
Thời điểm đi ra, Lưu Hồng cũng đang nghĩ, Tô Vũ rốt cuộc là muốn làm gì?
Đến mức độ này, thật sự không còn là trò đùa trẻ con trước đó nữa.
Nếu hôm nay không giết Tô Vũ thì Đơn thần văn nhất hệ cả một đời đều không ngóc đầu lên được, đây là việc vô cùng nhục nhã!
Tô Vũ thông minh như vậy, nhất định cứ phải bức bản thân đến tuyệt lộ làm cái gì?
...
Một học viên dưỡng tính đè ép cả một hệ.
Mắt thấy thời gian đều sắp đến 12 giờ.
Đám người chung quanh cũng hơi sôi trào, ồn ào, tiếng bàn luận xôn xao vang lên.
"Đơn thần văn nhất hệ không có Đằng Không nào dám tới à?"
"Tới thì chỉ chịu chết..."
"Vậy cũng khó nói, còn chưa đấu thử mà! Thật sự không một ai dám tới hả? Nhiều người như vậy, gần trăm vị Đằng Không, tiền kỳ thì chắc cũng phải có hơn mấy chục đi, thật sự không tên nào có lá gan lên đài sao?"
"Đúng vậy, ai, Thần Văn học viện... Làm sao lại thành dạng này chứ!"
"..."
Có người ồn ào, có người thật sự cảm thấy thất vọng.
Bao gồm cả một chút học viên của Đơn thần văn nhất hệ, thậm chí là vài vị lão sư đều cảm thấy hơi thất vọng.
Không ai dám chiến!
Không ai xin chiến!
Cứ như vậy mà tùy ý Tô Vũ làm nhục bọn hắn cả một ngày, vô cùng nhục nhã!
...
Bốn phía có vài người còn đang quan sát.
Có vài người cũng nghe thấy những lời kia.
Ở nơi hẻo lánh, sắc mặt vài vị Đằng Không cảnh đều đỏ bừng, có người lén truyền âm: "Thật sự phải chờ ngày khánh điển này đi qua à? Cứ như vậy để mặc cho hắn giễu võ giương oai trên đài sao?"
Mấy người kia đều là cường giả của Đơn thần văn nhất hệ.
Bây giờ họ thật sự sắp không nhịn nổi.
Quá nhục nhã!
Giờ khắc này, các học viên, các lão sư thấy bọn họ đều xì xào bàn tán, chỉ trỏ không ngừng.
Từ nay về sau, bọn hắn dù cho đến Lăng Vân, đến Sơn Hải, chỉ sợ cũng vô phương rửa sạch nỗi nhục này.
Không chỉ là ở trong học phủ, bên ngoài học phủ đều đã truyền ra!
"Không làm thế thì chẳng lẽ lên đài? Thực lực của hắn các ngươi thấy rồi đấy, Địch Phong đột phá rồi mà cũng bị một đao chém chết, không hề có sức chống cự."
"Địch Phong chỉ vừa đột phá mà thôi, thần khiếu vẫn chưa mở ra..."
"..."
Mấy người nghị luận, liếc nhìn Tô Vũ trên đài, xấu hổ, vô lực, giãy giụa, lưỡng lự... Quá nhiều cảm xúc bạo phát muốn ùa ra.
Họ chưa từng bị giày vò giống như ngày hôm nay!
Muốn đi thì có thể đi, nhưng cũng chỉ là bịt tai mà đi trộm chuông thôi.
Đi, vẫn ngăn không được những lời đồn đại kia.
"Đơn thần văn nhất hệ có hơn nghìn người!"
Hơn nghìn người cứ như vậy bị chấn nhiếp.
Càng nghĩ càng thấy biệt khuất, càng thấy phẫn nộ, càng thấy không cam lòng.
...
Cùng lúc đó.
Dãy nhà dạy học trong Đơn thần văn hệ.
Trong phòng họp lớn, đèn đuốc sáng trưng.
Ở nơi này tụ tập hơn trăm vị Đằng Không, Lăng Vân, Sơn Hải.
Không khí an tĩnh im ắng vô cùng.
Rất lâu sau, Tôn Các lão thản nhiên nói: "Bình Thăng, lão sư ngươi đâu?"
Chu Bình Thăng cúi đầu, trầm giọng nói: "Còn đang bế quan, chỉ sợ không đến Nhật Nguyệt thì sẽ không xuất quan."
Tôn Các lão nhắm mắt, rất lâu sau ông mới mở mắt nói: "Thực lực Tô Vũ chỉ sợ đã đến Đằng Không tứ ngũ trọng, có khi là còn mạnh hơn! Hắn chỉ khiêu chiến Đằng Không tam trọng, chư vị nghĩ như thế nào?"
Nghĩ cái gì đây?
Không ai lên tiếng.
Vu Hồng bén nhọn nói: "Giết hắn! Hắn không chết thì chúng ta sẽ là trò cười là nỗi sỉ nhục của toàn Nhân cảnh! Ta cũng đã sớm nói, dù cho mất thể diện thì cũng phải giết hắn, xa luân chiến đi! Từng vị Đằng Không lên đài, đánh với hắn! Hao tổn hắn! Giết hắn!"
"Chỉ cần hắn chết, sỉ nhục gì cũng đều sẽ bị thời gian làm lãng quên mất!"
Không một ai lên tiếng.
Ngươi muốn lấy bao nhiêu tính mạng Đằng Không ra để lấp đầy đây?
Thật sự cho rằng mọi người không sợ chết sao?
Đứng nói chuyện thì không đau eo!
Vài vị Các lão nhìn những gia hỏa Đằng Không tiền kỳ, nhìn bọn họ ai ai cũng cúi đầu không dám ngẩng mặt thì không khỏi thất vọng, bất đắc dĩ thở dài.
Đơn thần văn nhất hệ... Đều tụt dốc đến mức độ này rồi à?
Rất nhanh, Lưu Hồng đã trở về, lắc đầu nói: "Hắn không xuống đài."
Tôn các lão đã sớm dự liệu việc này, ông nhìn về phía Lưu Hồng, chậm rãi nói: "Không bắt được Tô Vũ thì nhất hệ chúng ta sợ rằng sẽ bị gắn mãi với hai từ sỉ nhục! Lưu Hồng, ngươi có ý gì không?"
Lưu Hồng lắc đầu.
Không có ý tưởng gì hết!
Đấu không lại người ta thì có thể suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh, Lưu Hồng đã trở về, lắc đầu nói: "Hắn không xuống đài."
Tôn các lão đã sớm dự liệu việc này, ông nhìn về phía Lưu Hồng, chậm rãi nói: "Không bắt được Tô Vũ thì nhất hệ chúng ta sợ rằng sẽ bị gắn mãi với hai từ sỉ nhục! Lưu Hồng, ngươi có ý gì không?"