Tô Vũ nhìn đồng hồ, đứng lên rồi nói: "Ta cáo từ trước, trong khoảng thời gian này, công chúa chú ý chỗ nhiệm vụ một chút, ta sẽ không tới thông tri ngươi nữa, miễn cho bị người khác nhìn ra manh mối gì. Còn về các vạn tộc học viên khác, sau khi họ báo danh, chúng ta mới có thể quang minh chính đại tụ tập cùng một chỗ, ta sẽ xem xem có cần thông báo cho bọn hắn hay không."
"Được, như thế là chắc chắn nhất!"
Hạ Thanh gật đầu, mỉm cười dõi theo bóng lưng Tô Vũ rời đi.
Chờ hắn đi rồi nàng mới rơi vào trầm tư.
Tô Vũ không phải mãng phu, tính toán cũng cực kỳ rõ ràng.
Hai vị Sơn Hải, hiển nhiên là đã đủ.
Then chốt là ở chỗ nàng, rốt cuộc nàng nên lựa chọn như thế nào?
Có nên đi báo cho Đơn thần văn nhất hệ?
Hay là lần này nên cho Tô Vũ một lần ân tình?
Hạ Thanh cũng đau đầu, suy nghĩ mông lung không ngừng, trong lòng nàng hơi phân vân, đây là một sự lựa chọn khó khăn, nếu thật sự kết bạn với Tô Vũ, lần này lại giúp Tô Vũ, về sau nàng và Đơn thần văn nhất hệ đại khái cũng sẽ xé mặt.
"Nhị gia gia, ngài nói xem ta nên làm cái gì?"
Một vị lão nhân thoáng hiện, trầm giọng nói: "Hết thảy nghe điện hạ! Chính như Tô Vũ nói, dù cho thật sự tìm được di tích, chúng ta cũng chưa chắc có thể cầm về, bất quá điện hạ chỉ cần thu hoạch được một chút truyền thừa cũng chưa chắc cần chiếm lấy di tích. Hợp tác với ai thì lợi và hại đều có, điện hạ tự mình quyết định đi, lão hủ chỉ tuân theo mệnh lệnh của người!"
Hạ Thanh không nói lời gì nữa, ngồi ở trên ghế sô pha rơi vào trầm tư, rốt cuộc nàng có nên nói cho Đơn thần văn nhất hệ hay không?
Tô Vũ mang theo một vị Sơn Hải, chỉ sợ Đơn thần văn nhất hệ sẽ không biết, hiện tại, học phủ lớn như vậy, ngoại trừ đa thần văn hệ đại khái chỉ có mỗi mình nàng biết thôi nhỉ?
...
Thương lượng với Hạ Thanh xong xuôi, Tô Vũ liền bắt đầu chuẩn bị hành trình rời đi của mình.
Trong thời gian ngắn, hắn khẳng định sẽ không về được.
Không có thực lực nhất định, lần này lại chuẩn bị hố một lần lớn, hắn trở về thì chính là tự tìm chết cho bản thân.
"Nếu ta giết chết vài vị Sơn Hải, sư bá bọn họ..."
Trong mật thất.
Tô Vũ hít sâu một hơi, vậy liền mưu phản đa thần văn nhất hệ đi!
Lần này rời đi, có lẽ ta sẽ chẳng còn là học viên của đa thần văn nhất hệ nữa.
"Ý chí chi văn thì phải mang theo, cái khác hình như mình cũng không có gì."
Tô Vũ dọn dẹp đồ vật, Bạch Phong lưu lại chút tư liệu nghiên cứu, Liễu Văn Ngạn lưu lại một bản tâm đắc, trước đó chính hắn đã mua một số ý chí chi văn...
Đồ vật cũng không coi là nhiều, bất quá chúng đều có giá trị không nhỏ.
Mặt khác, chính là tư liệu mà nhóm Ngô Lam sửa sang lại, những vật này thu hết vào trong một viên ngọc phù là được
...
Đêm khuya.
Trong phòng Tài liệu.
Tô Vũ ném một viên ngọc phù cho Ngô Lam, dặn dò: "Giúp ta sửa sang tư liệu đi, ghi chép toàn bộ vào ngọc phù này."
"Ngọc phù thoạt nhìn rất phiền toái."
"Nhưng mang theo dễ dàng hơn một chút!"
Ngô Lam im lặng, đây đều là cơ sở tư liệu, ngươi muốn mang theo làm gì?
Mặc dù không hiểu, nàng vẫn bắt đầu giúp đỡ chỉnh lý, vừa làm vừa sốt ruột cằn nhằn: "Vậy rốt cuộc lúc nào chúng ta mới thôi diễn phương pháp hợp Thần khiếu đây?"
Nàng còn có dã tâm rất lớn!
Lần trước《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》vừa ra bèn dương danh thiên hạ, gần đây nàng bước đi đều phiêu bồng hơn hẳn, vừa nghe được ai đó muốn đi hối đoái《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》liền thấy hưng phấn.
Chỉ là có chút đáng tiếc nho nhỏ, thế mà không gọi tên là Ngô Lam Hợp Khiếu pháp.
Song Ngô... có rất nhiều người họ Ngô nha.
Nghĩ đến nơi này, nàng vừa sửa sang lại tư liệu, vừa nhỏ giọng hỏi: "Tô Vũ, thôi diễn Hợp Thần khiếu pháp thì ta vẫn là tổ trưởng tổ công kiên đúng không?"
Tô Vũ mỉm cười không tiếp lời.
Ngô Lam lại hỏi: "Nếu thôi diễn ra tới, công pháp có thể thêm một chữ được không?"
"Hửm?"
"Thêm chữ "Lam" ấy!"
Tâm tình Ngô Lam nhảy nhót, "Thêm chữ vào, hai bộ công pháp Hợp Nguyên khiếu và Hợp Thần khiếu sẽ thành Ngô Lam!"
Quá trâu bò!
Về sau người ta tu luyện đều sẽ biết là do Ngô Lam thôi diễn, mặc dù nàng cũng không biết mình rốt cuộc đã làm cái gì, hình như cũng chỉ là sửa sang lại một chút tư liệu.
Tô Vũ bật cười, gật đầu đáp ứng: "Được."
"Thật sao?"
Ngô Lam mừng rỡ, càng có động lực làm việc hơn.
Tô Vũ hơi tiếc nuối, hắn lừa dối được mấy chân lao động miễn phí, hiện tại cũng tốt.
Rất nhanh, Ngô Lam đã chỉnh lý xong tư liệu, Tô Vũ tiếp nhận ngọc phù nhìn qua một chút, gật gật đầu, không tồi.
Tư liệu của Đại Hạ phủ, Đại Minh phủ chưa chắc đã có.
Công pháp gì đó thì hắn không thèm để ý, những cơ sở tư liệu này mới là trọng yếu.
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ đưa một khối ngọc phù cho Ngô Lam, "Cầm lấy đi, coi như trả thù lao cho ngươi những ngày qua, mặt khác, thứ này có thể cho Ngô Các lão, nhưng trừ Ngô Các lão ra thì không cho phép truyền ra ngoài!"
"Trả thù lao à?"
Ngô Lam đều quên còn có vụ này, nhận lấy kiểm tra một hồi, "Địa Sát rèn ngữ pháp?"
Cái tên gọi rác rưởi gì thế!
Nhìn kỹ một hồi, nàng tỏ vẻ xem thường: "Pháp môn mở 72 thần khiếu, giống như《 Vạn Văn kinh 》thôi, tu luyện cái này làm gì?"
Tô Vũ thấy thật mệt mỏi.
Ngớ ngẩn!
Ngươi không thể xem cẩn thận một chút được à?
Đây là thứ mà Vạn Văn kinh có thể sánh nổi sao?
"Cơ sở!"
"Ồ... Cơ sở..."
Ngô Lam sửng sốt một chút, nhìn về phía Tô Vũ, Tô Vũ chậm rĩa giải thích: "Khi tu luyện tới cuối cùng, 72 thần khiếu là đủ rồi, chớ nóng vội tấn cấp Đằng Không, dưới Đằng Không mở hết 72 khiếu, rất nhanh có khả năng tu luyện tới Lăng Vân cửu trọng."
Còn về chuyện càng nhiều hơn tỉ như 108 khiếu thì kỳ thật không thích hợp với Ngô Lam.
Thiên phú của nàng không yếu, tối thượng đẳng, nhưng nếu mở 108 khiếu thì sẽ quá chậm trễ thời gian.
Sức chiến đấu cũng có khoảng cách không quá lớn.
72 thần khiếu đủ có thể để cho người ta một mực tu luyện, cùng cấp bậc với Vạn Văn kinh.
Ngô Lam sững sờ mà nhìn hắn, Tô Vũ cũng mặc kệ nàng, tiếp tục nói: "Không cho phép truyền ra ngoài, nhiều nhất chỉ cho truyền cho bà cô của ngươi. Thôi được rồi, tỷ tỷ ngươi thì tùy ngươi, nhưng những người khác thì tuyệt đối không được."
Ngô Kỳ kỳ thật không cần thiết học tập, chẳng qua chỉ là 72 thần khiếu, dĩ nhiên, mở thêm mấy cái thần khiếu khác mà thôi, ép nén thâm hậu thêm một chút.
Giống như Tô Vũ mở ra 320 nguyên khiếu vậy, dù cho không thành hệ thống nhưng thực lực cũng cường đại hơn không ít.
Ngô Lam vẫn không hiểu gì mà nhìn hắn, "Lần trước ngươi đã cho ta phương pháp mở Thần khiếu, đây là một bộ à?"
"Ừ."
Nói xong, Tô Vũ suy nghĩ một chút lại dặn dò: "Tạm thời 36 khiếu làm một thể, chớ nóng vội hợp nhất 72 khiếu, trừ phi ta đột phá Lăng Vân, hoặc là ta bảo ngươi hợp khiếu thì ngươi mới được làm."
Công pháp này thôi diễn chưa hẳn đã đến cực hạn, sau này hắn sẽ tự thí nghiệm thử một chút.
Ngô Lam nhìn hắn, nửa ngày sau mới rầu rĩ cất tiếng: "Ngươi muốn khai trừ ta à?"
"Không phải!"
Tô Vũ dở khóc dở cười: "Ngô Lam đồng học làm việc nhiều nhất, bỏ tâm sức nhất, hơn cả đám Hạ Hổ Vưu nhiều, khai trừ bọn hắn thì cũng không thể khai trừ ngươi."
"Vậy ngươi..."
Nàng nghi ngờ mà nhìn Tô Vũ, "Vậy bây giờ ngươi cho ta, ta về sau lại lập được công, ngươi còn có cái gì để ban thưởng ta nữa?"
Tô Vũ bật cười, ra là ngươi đang suy nghĩ chuyện này.
"Không có việc gì, khẳng định sẽ còn có cái khác."
Nói xong, Tô Vũ lại dặn dò: "Bảo quản cẩn thận, tốt nhất xem xong rồi tiêu huỷ đi... thôi được rồi, cũng không cần thiết."
Mình tới Đại Minh phủ, có lẽ sẽ mở rộng cái này.
Đương nhiên, cũng khó mà nói trước.
Hai bộ hợp nhất mà thôi, nói lợi hại nhưng cũng chỉ có thế, cũng không phải năm bộ hợp nhất.
Thứ này có chỗ tốt lớn nhất chính là có thể giúp học viên tại giai đoạn dưỡng tính cấp tốc khai khiếu, tiếp đó mau chóng tiến vào Đằng Không cao trọng, thậm chí là Lăng Vân cảnh, đây là việc đối với rất nhiều người có thể tiết kiệm thời gian mấy chục năm.
Kỳ thật cũng hết sức đáng sợ!
"Được a!"
Ngô Lam cũng không xúc động quá lớn, cầm thì cầm chứ sao.
Sau này mình phải nỗ lực xông xáo hơn nữa!
Lần trước đáp đúng 5 vấn đề lấy được một thần khiếu, hiện tại lấy được 72 cái, có nghĩa là nàng còn nợ hắn 355 vấn đề chưa đáp. Nói như vậy, nhiệm vụ của nàng sẽ hết sức nặng nề!
Ngô Lam nghĩ đến chuyện này, nàng vẫn phải đánh hạ 355 nan đề mới được, thế thì mới có thể tính là thu về toàn bộ, đó là tiền lương của nàng chứ không phải do Tô Vũ tặng.
Thấy nàng trầm tư, có chút thất thần, ngẩn người, Tô Vũ cười một tiếng, quay người rời đi.
Ngô Lam cũng không xúc động quá lớn, cầm thì cầm chứ sao.
Sau này mình phải nỗ lực xông xáo hơn nữa!