Cho Ngô Lam hai bộ công pháp, tới Tàng Thư các Tô Vũ sẽ cho ba bộ!
Không thể cho bốn bộ, bốn bộ quá mạnh, không cần thiết.
"Sư bá."
Tô Vũ lấy ra mấy khối ngọc phù, "Đây là Cường Thân quyết, là công pháp có thể cấp tốc khai khiếu. Đây là Tịnh Nguyên quyết, nó có thể tịnh hóa nguyên khí, đây là Hợp Khiếu pháp bản cấp cao nhất, sư tỷ cũng có..."
Từng bộ từng bộ công pháp được hắn lấy ra.
Đều là bảo vật có giá trị liên thành!
Mà Trần Vĩnh lại ngồi ngay ngắn bất động, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Tô Vũ cười nhẹ: "Sư bá hẳn là nên vui vẻ cho ta, Chu phủ chủ của Đại Minh phủ đích thân đến đàm luận, cho ta hết thảy thứ ta cần. Sư bá, ta rất vui, dĩ nhiên, ở đây, ta cũng rất vui!"
"Tại Đại Hạ Văn Minh học phủ, ta đã quen biết rất nhiều người, sư phụ, sư bá, sư tổ, Triệu lão sư, sư tỷ, Hoàng lão sư... Bọn họ đều cho ta sự trợ giúp rất lớn!"
"Lần này ta đi, có lẽ sẽ còn để lại phiền toái cho sư bá, mong sư bá thứ tội."
Trần Vĩnh không nói gì, bỗng nhiên y đứng dậy, quay người trở lại trong phòng.
Một lát sau, y cũng không nói lời nào, đưa cho Tô Vũ một vật.
Một phiến đá!
"Cầm lấy!"
Tô Vũ thấy hơi quen mắt.
Hắn có chút nghi ngờ mà nhìn Trần Vĩnh, Trần Vĩnh thản nhiên nói: "Mang đi! Đa thần văn nhất hệ đã diệt! Thế nhưng, ngươi hãy nhớ kỹ, Đại Hạ phủ là căn nguyên của đa thần văn nhất hệ. Tại nơi đây từng quật khởi từng vị cường giả của đa thần văn nhất hệ! Mà mấu chốt nhất chính là tấm bia đá này, bia thần văn chiến kỹ!"
"Không phải mỗi người đều có thể tự hình thành thần văn chiến kỹ, chia tách cũng tốt, không hủy đi cũng tốt, tổ hợp chiến kỹ đều không hề đơn giản!"
"Chia tách, phối hợp mô hình thần văn, đây mới là lựa chọn tốt nhất và nhanh nhất!"
Tô Vũ choáng váng!
Cái này chính là bia thần văn chiến kỹ!
Đây là căn cơ của đa thần văn nhất hệ!
Sư bá đã phá hủy cái này!
"Sư bá..."
Trần Vĩnh bình tĩnh nói: "Mang đi đi, ta không định thu thêm đồ đệ! Sư tỷ của ngươi còn yếu, sư phụ ngươi có ngươi cũng đủ rồi, cho nên Đại Hạ phủ đã không còn không gian cho đa thần văn nhất hệ sinh tồn nữa, ở đây sẽ không có tương lai, ngươi hãy mang đến Đại Minh phủ đi!"
Nói xong, y ngừng chút rồi lại tiếp tục: "Các học phủ khác cũng có cái này, thế nhưng nhớ kỹ, chúng ta là mạnh nhất! Bia đá ở các học phủ khác đều chỉ có thể nói là rất ít mô hình, khả năng có thể lựa chọn cũng ít, chúng ta thì có rất nhiều, thần văn chiến kỹ cực kỳ mạnh mẽ."
"Sư bá, sư tổ bên kia..."
"Không cần để ý!"
Trần Vĩnh cười nhạt: "Sư tổ ngươi không thể giúp đa thần văn nhất hệ phát triển, đó chính là sự thất bại, trước khi bế quan, ông ấy kỳ thật đã giao vị trí mạch chủ cho ngươi, chứ không phải ta, vậy ngươi liền có tư cách xử lý thứ này. Cũng tốt, cầm nó đi, Tàng Thư các còn tính là cái quái gì chứ!"
Y tức giận muốn chửi tục!
Không có tường thần văn chiến kỹ, Tàng Thư các thì có là cái thá gì?
Y không quan tâm!
Thứ các ngươi mong muốn, ta lại không cho các ngươi, ta để Tô Vũ mang đi cũng không thể cho các ngươi!
Trần Vĩnh nhìn về phía Tô Vũ, dặn dò: "Cầm lấy! Lưu một thứ để tưởng niệm cũng tốt, tại Đại Minh phủ phát triển đa thần văn nhất hệ cũng được, ngươi hãy giữ lại. Có thứ này ngươi liền có vốn liếng để khai sơn lập phái, bằng không thì sẽ rất khó!"
Hai tay Tô Vũ run run, hắn cầm lấy bia đá kia, một mực không nói gì.
"Giữ cho kỹ, đừng làm mất nhé!"
Trần Vĩnh giao cho hắn, lại nói: "Chúng ta ở bên này, ngươi cũng không cần lo lắng! Sư tổ ngươi tốt xấu gì cũng sắp là Nhật Nguyệt, bọn chúng sẽ không dám chọc tới chúng ta, chọc tới chúng ta thì chính là cá chết lưới rách!"
"Còn về ta... Ngươi không cần lo lắng."
Y nhìn Tô Vũ, cười nói: "Sư tổ ngươi có lẽ đã nói với ngươi một số chuyện, ngươi đừng để ý, ta đang tu luyện Hợp Khiếu pháp, ta cũng không muốn chết sớm như vậy. Trước kia ta quả là có ý tưởng này, vứt bỏ thân thể, tấn cấp Văn Minh sư, chém giết kẻ đối địch."
"Thế nhưng Hợp Khiếu pháp lại cho ta có cơ hội giúp thân thể lớn mạnh!"
Ánh mắt Trần Vĩnh lóe sáng: "Nếu ta có thể mở 144 khiếu rồi lại hợp khiếu, thân thể tiến nhập Sơn Hải... Văn Minh sư đạo của ta trong nháy mắt có thể tiến nhập Sơn Hải cửu trọng!"
Tô Vũ rung động!
Sơn Hải cửu trọng!
Trần Vĩnh khẽ cười: "Cho nên không cần lo lắng cho ta, không cần lo lắng cho sư tỷ, ta sẽ không tùy tiện hành động, thân thể vào Sơn Hải, ta liền có vốn liếng, dù cho tao ngộ Nhật Nguyệt thì cũng chưa chắc sẽ chết!"
Tô Vũ không phản bác được.
Sư bá... Những lời này của sư bá khiến cho hắn kinh ngạc.
Sơn Hải cửu trọng!
Ngài thật sự có thể nhẫn nhịn!
Trần Vĩnh khẽ cười, nói: "Đừng sợ liên lụy tới chúng ta, cũng đừng nghĩ lấy danh mưu phản đa thần văn nhất hệ, miễn cho ngày sau lại bị người lên án rồi chẳng còn tư cách trở về. Ngươi chính là bị ép bị buộc rời khỏi Đại Hạ phủ, ngươi là người vô tội!"
"Ta không biết ngươi muốn làm cái gì, thế nhưng... đừng quá gấp, nếu chúng thật sự chọc tới ta, ta sẽ đột phá, chém giết vài tên Sơn Hải, Vạn Thiên Thánh đại khái sẽ không giết ta, mà là phạt ta đi tiên phong doanh, việc nhỏ thôi!"
Phải xứng danh!
Tô Vũ không nên gánh tiếng xấu phản bội mà chạy trốn.
Xuất binh cần nghĩa!
Ngày sau, nếu hắn thật sự giết trở lại, đó cũng là danh chính ngôn thuận, bằng không, thiên tài Đại Minh phủ như hắn đánh tới thì chính là đại phủ chi tranh.
Trần Vĩnh không muốn chặt đứt đường lui của Tô Vũ!
Nói xong chuyện này, Trần Vĩnh cầm lấy những ngọc phù kia, "Những vật này ta nhận, ngươi cũng không cần chối từ thứ ta đưa!"
Bia đá, cầm lấy, mang đi.
Dứt lời, y lại dặn dò: "Mặt khác, ngươi muốn ra tay giết hai vị Sơn Hải thất trọng của Đơn thần văn nhất hệ sẽ không có hi vọng đâu, quá mạo hiểm, Tôn Tường cùng Vu Hồng... Tôn Tường ta sẽ giúp ngươi giữ chân lại, ngươi giúp ta giết chết Vu Hồng!"
Ánh mắt Trần Vĩnh ngưng trọng, "Cha mẹ của sư tỷ ngươi xảy ra chuyện, năm đó ta bị tập kích, chắc chắn liên quan đến bà ta! Hỏi cũng không được gì thì cứ thẳng tay mà giết! Tôn Tường... Để đó, từ từ sẽ đến lượt gã!"
Tô Vũ gật đầu!
Sát ý bỗng chốc bùng nổ!
Cái chết của cha mẹ sư tỷ thế mà lại liên quan tới Vu Hồng!
"Sư bá, bà ta là Vạn Tộc giáo sao?"
"Không phải."
Trần Vĩnh bình tĩnh đáp: "Bà ta không phải, nếu phải thì bà ta đã sớm chết! Bất quá nếu ta đoán không sai, năm đó bà ta bán đi hành tung cùng tư liệu của chúng ta, chỉ là suy đoán mà thôi, thế nhưng ta vững tin rằng bà ta có tham dự! Những năm qua, ta đã sớm hoài nghi rồi!"
"Ta biết rồi!"
Trần Vĩnh lại hỏi: "Ngươi có thể làm được không? Không được thì hãy từ bỏ!"
"Có thể ạ!"
Tô Vũ cắn răng, chỉ cần kỹ thuật thoả đáng, vậy thì có thể làm!
"Vài đầu Đại Yêu kia hợp lại đại khái mới có thể địch nổi bà ta, ngươi chắc chắn chứ?"
"Vâng!"
Tô Vũ gật đầu, "Không chỉ đám bọn nó mà còn có một số Sơn Hải khác."
"Người ngoài không thể tin! Còn không đáng tin bằng những yêu tộc kia!"
Trần Vĩnh bình tĩnh nói: "Vài đầu yêu tộc đó đại khái sẽ không dám phản bội, dĩ nhiên, thật sự phản bội cũng không có gì! Sư tổ ngươi không phải là không có đề phòng, chúng không phản bội thì thôi, còn nếu chúng phản bội... Ngươi hãy bóp nát cái này."
Y lấy ra một khối ngọc phù, đưa cho Tô Vũ, "Thứ này không phải để giết bọn nó, mà là để chúng nó trở nên điên cuồng, một khi điên cuồng, Đại Hạ phủ sẽ ra tay trong nháy mắt, vật cưỡi Đại Yêu mà làm phản thì sẽ phải chết không nghi ngờ!"
"Khi đó, cường giả Đại Hạ phủ ra tay, dĩ nhiên cũng có thể bảo hộ ngươi an toàn, chẳng qua là khi đó sẽ không thể làm chút động tác nhỏ nữa, Đại Hạ phủ hiện tại là mở một con mắt nhắm một con mắt."
"Ta hiểu!"
Tô Vũ tiếp nhận cái này, Trần Vĩnh mỉm cười hỏi: "Cần mang đi một chút ý chí chi văn không? Thứ nào mà Tàng Thư các coi trọng thì cứ lấy đi! Không có tường thần văn chiến kỹ, mất đi vị trí Quán trưởng cũng chẳng hề đáng tiếc! Nhìn trúng cái gì thì cứ lấy cái đó!"
Lời này cực kỳ đại khí!
Mấy vạn bản ý chí chi văn với giá trị liên thành, ngươi cứ tùy tiện lấy đi.
Tô Vũ bật cười, "Được rồi, ta không dùng được, mà nếu thật sự mang đi thì ta còn sợ vị kia sẽ hạ độc thủ."
"Ha ha... Cũng phải."
Trần Vĩnh nở nụ cười, "Quên đi vậy."
Nói đến đây, y lại dặn dò: "Chúng ta không thể rời đi, rời đi thì dễ dàng trêu chọc càng nhiều phiền toái, không thể khiến ngươi thêm phiền! Chính ngươi hãy bảo trọng!"
"Vâng! Tạ ơn sư bá!"
"Đi đi thôi!"
Y khoát khoát tay, có chút rầu rĩ.
Tô Vũ cũng không xoắn xuýt, cáo biệt Trần Vĩnh xong liền rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Trần Vĩnh trầm mặc một hồi, trong tay xuất hiện một khối truyền âm phù, một lát sau y truyền một tin ra ngoài.
Sau đó y nhắm mắt, dưỡng thần, sát ý trên thân dần dần thu liễm.
Tô Vũ không thể nhịn, nhưng ta có thể.
Y khoát khoát tay, có chút rầu rĩ.
Tô Vũ cũng không xoắn xuýt, cáo biệt Trần Vĩnh xong liền rời đi.