Trong lúc Tô Vũ đang trù bị hết thảy.
Cơ sở văn quyết đã bắt đầu được Đại Minh phủ cho người truyền bá ở Nhân Cảnh.
Cái gì gọi là cơ sở văn quyết?
Khác biệt gì so với văn quyết bình thường?
Hữu dụng và có lợi ích thế nào?
Mấy thứ này đều cần cho người đi phổ cập khoa học, không phải ai ai cũng biết sự trân quý của cơ sở văn quyết.
Nhưng vô số dân chúng chỉ nghe được một câu, “Hiện giờ vương giả thành lập các đại phủ cũng không có cơ sở văn quyết hoàn thiện”.
Chỉ một câu này vậy là đủ rồi!
Nó vô cùng trân quý!
Khắp nơi rộ lên làn sóng cơ sở văn quyết.
Thứ này có thể giúp Văn Minh sư nhanh chóng tiến giai, ít nhất tiết kiệm thời gian 20 năm để tiến vào Lăng Vân cảnh.
Ngay khi khắp nơi đều đã biết về thứ này thì một cái tên cũng dần xuất hiện bên tai mọi người!
Tô Vũ!
Viện nghiên cứu Nguyên Thần của Tô Vũ!
Thiên tài Đại Hạ phủ, đã thoát ly khỏi Đại Hạ phủ, giờ phút này tiếp tục trùng kiến viện nghiên cứu Nguyên Thần ở Đại Minh phủ, nguyện ý công khai một yếu tố làm nên sự cường đại của hắn, đó là một quyển cơ sở văn quyết tên là《 Nguyên thần · Văn quyết 》, truyền bá rộng khắp Nhân Cảnh!
Cơ sở văn quyết khai 72 Thần khiếu!
Chí bảo!
Chí bảo còn trân quý hơn công pháp Thiên Giai đỉnh cấp, một quyển đủ để thay đổi lĩnh vực Văn Minh sư dưới Sơn Hải của cả Nhân Cảnh.
Sơn Hải hiếm có, Đằng Không và Lăng Vân mới là cường giả chủ lưu chân chính trong mắt đại chúng.
Tin tức này vừa truyền ra đã chấn động tứ phương.
Khai 72 Thần khiếu!
Rất nhanh, sứ giả của các đại phủ đã sôi nổi chạy đến Đại Minh phủ.
Đúng lúc này, một ít yêu cầu để truyền bá công pháp cũng được tiết lộ.
Chỉ truyền cho địa phương có Đa thần văn hệ, Đằng Không đứng đầu, 10 người trở lên.
Mặt khác, không được truyền bá ở tam đại Văn Minh học phủ tại Đại Hạ phủ, không được lén học trộm!
Tin tức vừa ra lại chấn động tứ phương lần nữa.
Ánh mắt vô số người nhìn về Đại Hạ phủ, dựa theo tin tức Đại Minh phủ truyền ra, là bởi vì mấy đại Văn Minh học phủ tại Đại Hạ phủ vẫn không buông tha cho Tô Vũ, không buông tha cho Đa thần văn nhất hệ. Sau khi Tô Vũ rời đi, chẳng những bọn họ không thu liễm, ngược lại còn tăng mạnh lực độ đả kích!
Trong đó, hai vị Nhật Nguyệt mới vừa vào phủ không lâu đứng mũi chịu sào, bị coi là kẻ chủ đạo chèn ép Đa thần văn nhất hệ!
Nguyên Khánh Đông ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, Trịnh Vân Hạc ở Cửu Thiên Văn Minh học phủ!
Tin tức nhanh chóng truyền rộng, bởi vì hai người này kiên trì thái độ tiêu diệt Đa thần văn nhất hệ, mà Tô Vũ ở Đa thần văn nhất hệ đã chịu đủ sự tra tấn của Đơn thần văn nhất hệ, cuối cùng không thể không thoát ly khỏi Đại Hạ phủ.
Mà nay, một đám người bị giết, nhưng những người này vẫn không thay đổi, kiên trì muốn tiêu diệt Đa thần văn nhất hệ, ở Đại Hạ phủ, Trần Vĩnh là Sơn Hải cảnh bị tước đoạt chức vị quán trưởng Tàng Thư các.
Hồng Đàm đứng đầu Đa thần văn hệ bị ép không thể không lựa chọn bế quan, vô lực phản kích.
Viện nghiên cứu duy nhất của bọn họ, trung tâm nghiên cứu Văn Đàm tuyên bố hoàn toàn đóng cửa, không làm bất cứ nghiên cứu phát minh nào nữa.
Bởi vì Đại Hạ Văn Minh học phủ chẳng những không duy trì tài chính hay nhân lực vật lực, ngược lại còn không ngừng áp chế không gian sinh tồn của trung tâm nghiên cứu!
Đủ loại tin tức nhanh chóng khuếch tán.
Làn sóng cũ mới vừa đi qua, Đơn thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ vốn đã bị người khác ghét bỏ, Hạ gia mới vừa dùng thủ đoạn lôi đình áp chế, vậy mà chẳng những đối phương không thay đổi, lại còn điều hai vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh mạnh mẽ áp chế hệ của Tô Vũ.
Tin tức này vừa lan ra, sự phẫn nộ của dân chúng lại dâng lên!
Trước đây là sự phẫn nộ của dân chúng dân gian.
Lúc này đây lại là sự phẫn nộ của vô số học viên Văn Minh học phủ.
...
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Không khí ngưng trọng!
Bầu trời âm u!
Bách Cường lôi đài, đã lâu không ai đánh bảng, không còn gì thú vị.
Lúc này, tốp năm tốp ba học viên thấp giọng thảo luận gì đó.
“Hỗn đản, 《 Nguyên thần · Văn quyết 》không truyền trong Đại Hạ Văn Minh học phủ là sao? Có tiền cũng không mua được! Cứ như vậy, học viên các đại phủ khác sẽ nhanh chóng vượt qua chúng ta, thậm chí là nghiền áp chúng ta!”
“Tiết kiệm 20 năm thời gian tiến vào Lăng Vân, một khi tiến vào Đằng Không lại có thể nhanh chóng đạt tới đỉnh phong, hơn nữa rất nhiều người có thể bắt đầu tu luyện từ nhỏ. Ha ha, xong rồi, như vậy thì vài thập niên nữa, không, chỉ cần mấy năm nữa, Đại Hạ Văn Minh học phủ đừng mong tuyển được học viên!”
“Còn mấy tháng nữa là tân sinh học kỳ sau nhập học, ngươi chờ xem, học kỳ sau mà có tân học viên tới mới là lạ!”
“...”
Mọi học viên đều nghị luận.
Không phục, khó chịu, phẫn nộ!
Người khác đều có thể học, chúng ta thì không thể.
Không phải Tô Vũ không truyền, mà là sợ khiến địch nhân càng thêm cường đại, quay ngược lại giết hắn.
Nếu là trước đây, lời này truyền ra thì chẳng khác gì câu chuyện giật gân, vô nghĩa!
Nhưng hiện tại... Đây là sự thật.
Lần trước Đơn thần văn nhất hệ phái rất nhiều người truy sát Tô Vũ, mới qua bao lâu, mọi người vẫn còn nhớ kỹ, Tô Vũ có lo lắng như vậy không phải thực bình thường sao?
Mấu chốt ở chỗ, chuyện lần trước đã qua, kết quả nghe nói phó phủ trưởng mới tới lại chèn ép đám Trần Vĩnh.
Thậm chí ở hội nghị Các lão còn nói rằng muốn bắt Tô Vũ đang chạy trốn trở về quy án.
Tin tức này cũng đã truyền ra ngoài.
Trốn chạy ư?
Đó là trốn chạy sao?
Đó là bị các ngươi ép cho không thể không đi!
Vậy mà ở hội nghị Các lão, vị tân phó phủ trưởng còn nói Tô Vũ là phản đồ.
Trước đây Tô Vũ là học viên thiên tài, hiện giờ lại thành phản đồ trong miệng gã.
Hắn nghiên cứu phát minh《 Song Ngô hợp khiếu pháp 》, mới vừa đến Đại Minh phủ không lâu đã đẩy ra《 Nguyên thần · Văn quyết 》, nếu hắn ở lại Đại Hạ phủ, chắc chắn cũng sẽ đẩy ra.
Tô Vũ đã đóng góp nhiều như vậy cho Nhân tộc, thế thì hắn là phản đồ ở chỗ nào?
Đáng chết!
Hỗn đản!
Có người cắn răng nói: “Ta mặc kệ, nếu ở Đại Hạ phủ không thể học tập, ta liền chuyển giáo! Cứ như vậy thì sống thế nào, vốn dĩ đã bị cắt giảm không ít tài nguyên, nếu tệ hơn nữa, Đại Hạ Văn Minh học phủ hoàn toàn không còn bất cứ ưu thế gì!”
“Đúng vậy, nếu tiếp tục như bây giờ, chúng ta có thể mạnh mẽ hơn bằng cách nào?”
“Với thiên phú của chúng ta, đi đại phủ khác thì cũng có người nguyện ý nhận, Đại Minh phủ cách chúng ta không quá xa, cùng lắm thì tới Đại Minh phủ thôi!”
“...”
Lời này vừa nói ra, bốn phía an tĩnh một chút.
Có nghiên cứu viên qua đường quát lớn: “Nói bậy cái gì, nếu các ngươi dám nói bậy nữa thì...”
Học viên kia nghe vậy, cắn răng đáp trả: “Nói bậy cái gì? Định đuổi ta khỏi học phủ sao? Đuổi đi càng tốt, Văn Minh sư dân gian không bị hạn chế! Ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, muốn tài nguyên không có tài nguyên! Muốn công pháp không có công pháp! Có công bằng không? Không! Muốn có thành tích còn phải bị người ta chèn ép, cùng lắm thì ngươi đuổi ta đi, đi luôn bây giờ càng tốt!”
Sắc mặt vị nghiên cứu viên kia triệt đệ biến đổi! Y không phản bác được, cũng không tùy tiện lên tiếng nữa, nhanh chóng rời đi.
Nếu người đó nói thêm cái gì khiến cho học viên phẫn nộ, khiến nhiều học viên thôi học, phản kháng, vậy thì đó chính là đại nạn!
Thánh địa Văn Minh sư trong cảm nhận của mọi người ngày xưa, nay đã bắt đầu hôi thối không ngửi được.
Công pháp còn chưa truyền ra.
Hiệu quả cũng chưa thấy!
Mà tình cảnh đã khó lường như vậy.
Một khi có người thật sự dựa vào công pháp này nhanh chóng trở thành Đằng Không và Lăng Vân, vậy Văn Minh sư Đại Hạ phủ sẽ trở thành trò cười của mọi người!
Thánh địa Văn Minh sư trong cảm nhận của mọi người ngày xưa, nay đã bắt đầu hôi thối không ngửi được.
Công pháp còn chưa truyền ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!