Lọc Truyện

Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Lạc Kim Vũ mở ra cái hộp nằm trên bàn, lấy bể cá bên trong ra, nhìn thấy bên trong bể cá được trang trí đá cuội đủ mọi màu sắc cùng cỏ biển.

Mới vừa rồi cô không kịp suy nghĩ, hiện tại có thời gian thấy có quá nhiều sơ hở, Cảnh Tư Hàn tới đây không phải làm theo lệnh của Cảnh mẹ.

Cảnh mẹ mỗi ngày đều video call với bé, nếu thực sự có chuyện bể cá này, mấy ngày hôm trước khẳng định sẽ nói cho bé vui. Huống chi Cảnh mẹ biết nguyên nhân cô rời đi chính là vì Cảnh Tư Hàn, cho nên sẽ không kêu Cảnh Tư Hàn lại đây tìm cô.

Vậy hành động này của Cảnh Tư Hàn rốt cuộc là có ý gì? Lạc Kim Vũ nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng rất nhanh cô lại đem chuyện này ném sang một bên.

Mặc kệ nó! Phí thời gian nghĩ mấy cái này, còn không bằng tắm một cái cho khỏe người.

Ngày hôm sau, Lạc Kim Vũ tự mình mang theo Cảnh Gia Dịch đổi chỗ cư trú cho lũ cá ba đuôi.

"Thật sự cái này là ba ba mua cho Dương Dương sao?" Cảnh Gia Dịch dùng hai bàn tay nhỏ vuot ve bể cá, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng long lanh.

Thật ra cô cũng không có muốn cắt đứt tình cha con giữa bé với Cảnh Tư Hàn. Mục đích cô mang bé rời khỏi Cảnh gia, chỉ là đang hướng dẫn bé đi trên một con đường khác, dẫn bé rời xa ích lợi cùng ràng buộc của Cảnh gia trong tương lai, có được một tương lai hoàn toàn mới.

Còn chuyện thằng bé có lựa chọn giữ lại tình cảm cha con hay không..... Cô không có quyền thay bé làm bất cứ quyết định gì.

Cô đối với phương pháp giáo dục của nguyên chủ....., cô thật sự không có cách nào khen tặng, bởi vì ở trong lòng cô, con cái không phải là công cụ để cha mẹ dùng cho mục đích ích kỷ của bản thân.

Bọn họ có thể ràng buộc với nhau bằng huyết thống, tình thân mà không phải trở thành nơi để giam cầm đối phương trong bàn tay, trong sự tính toán tham lam.

Cô hoàn toàn xem Cảnh Gia Dịch là một cá nhân có suy nghĩ riêng của bản thân mà không phải một đứa trẻ vô tri không biết gì, sẽ không cố ý dấu diếm tình cảm của người nhà họ Cảnh đối với bé, cũng sẽ thẳng thắng nói ra sai lầm của bản thân với bé.

Cho nên, một khi đã biết tiền căn hậu quả, biết do sự sơ xảy của cô làm Cảnh Gia Dịch đau lòng mấy ngày hôm nay, đành phải nói mấy lời tốt dùm Cảnh bi3n thái trước mặt bé.

Cảnh Gia Dịch rất thích cái bể cá ba ba tặng cho mình, cứ ôm ngắm nghía không buông tay.

Lạc Kim Vũ cười chạm chạm vào chóp mũi bé, nói: "Đúng rồi, hơn nữa tối hôm qua ba ba còn đích thân đem lại đây cho Dương Dương nha. Còn hỏi thăm Dương Dương mấy lần nữa nha? Chẳng lẽ mommy còn lừa con sao?"

Cảnh Gia Dịch ngượng ngùng cụp mắt, bé đương nhiên tin mommy nha, chỉ là bé muốn nghe thêm mấy lần mà thôi.

Thì ra ba ba không có không cần bé nha.

Lạc Kim Vũ đương nhiên có thể đoán được tâm tư của bé, mở ra đôi tay ôm bé vào trong lòng, nhẹ nhàng bâng quơ, nói: "Nếu ba ba lại đến, mommy sẽ nhớ rõ đánh thức con dậy, ok?"

Cảnh Gia Dịch ôm eo mommy, đầu chôn ở trước ngực cô: "Ok"

Tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ không khí ấm áp của hai mẹ con, Lạc Kim Vũ cầm di động lên, sắc mặt lập tức nghiêm túc lại.

Sau khi cô rời khỏi Cảnh gia vẫn luôn đợi Vân Tú Mẫn liên lạc với mình, lúc trước thấy bà ta vội vàng như vậy, nghĩ không đến một tuần sẽ đến đòi tiền tiếp, không ngờ có thể chịu đựng cho tới hôm nay mới gọi điện thoại, bất quá cũng là thời điểm giải quyết cái phiền toái này.

Lạc Kim Vũ nói một tiếng với bé, dặn bé ngoan ngoãn ngồi chơi cùng mấy con cá, đi ra ban công tiếp điện thoại, mới vừa chuyển còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia Vân Tú Mẫn đã mở miệng trước: "Kim Vũ, con đã lấy tiền giúp mẹ chưa? Khi nào có thể chuyển khoản cho mẹ?"

"Mẹ, con thật sự không có tiền." Cô đã rời khỏi Cảnh gia nên không hề lo lắng bà ta đến gây chuyện, trực tiếp từ chối.

"Mẹ biết con không có tiền, nhưng mà Cảnh gia có" Vân Tú Mẫn nóng nảy, nói tiếp: "Con giúp Cảnh gia sinh đứa con trai, chẳng lẽ không đáng bỏ ra mấy trăm triệu sao?"

Lạc Kim Vũ vừa nghe bà ta đem con trai ra đóng gói niêm yết giá lập tức bốc hỏa, nói: "Con đã rời khỏi Cảnh gia, từ nay về sau con cùng Dương Dương không có bất kỳ quan hệ nào với Cảnh gia"

"Cái gì? Không phải đã nói với mày cứ việc ôm Dương Dương ở yên trong Cảnh gia sao? Mày......"

Giọng nói của Vân Tú Mẫn đột nhiên tăng lớn, Lạc Kim Vũ đều chuẩn bị sẵn sàng đem di động cách xa lỗ tai, rồi lại nghe bà ta nói tiếp:

"Thôi đã lỡ rồi, vậy, nếu đã rời khỏi, cho phí nuôi nấng thì sao, tiền phụ cấp bên kia cho bao nhiêu? Mặc dù con đã không còn liên quan gì đến Cảnh gia, nhưng Dương Dương thật sự là cốt nhục nhà bọn họ, không nói đến cổ phần thừa kế, dù sao tiền bạc cũng phải hốt một mớ mới được"

"Dương Dương là con trai của tôi, là cháu ngoại của bà, thằng bé không phải vật dụng dùng để đổi lấy vinh hoa phú. Bà hại đời một mình tôi còn chưa đủ, hiện tại lại muốn hại luôn con trai tôi sao? Sao bà lại nhẫn tâm đẩy mẹ con tôi vào hố lửa như vậy?"

Vân Tú Mẫn giống một cây pháo bị người châm ngòi: "Hại mày? Tao làm nhiều như vậy là hại mày sao? Mày vuốt lương tâm suy nghĩ một chút, những năm gần đây tao có đối xử tệ với mày sao? Cảnh gia là hố lửa sao? Tao còn không phải là vì mày, muốn mày tìm được một chỗ dựa, có được cuộc sống sung sướng, cả đời không lo ăn uống?"

Lạc Kim Vũ khẽ cười một tiếng: "Bà rốt cuộc là vì tôi, hay vẫn là vì nửa đời sau của bà hả? Tôi không cần bà xem lại cái lương tâm tàn nhẫn của bà, chỉ muốn bà tính tính thử xem, trong ba năm này tôi ăn vạ ở Cảnh gia đã vớt cho bà bao nhiêu tiền? Mấy đồng tiền đó đều dùng tôn nghiêm của tôi đổi lấy, chẳng lẽ ở trong lòng bà, tiền so với hạnh phúc của con gái mình còn quan trọng hơn sao?"

Vân Tú Mẫn nghẹn nghẹn: "Mày ở Cảnh gia ăn được uống tốt, hưởng cuộc sống của bà chủ nhà giàu, rốt cuộc mày không hạnh phúc ở chỗ nào, hả? Tao mang thai mười tháng sinh mày ra, lại mạo hiểm tánh mạng cứu mày thoát khỏi đám cháy, mạng của mày là tao cho, chẳng lẽ mày hiếu thuận với tao là làm sai sao?"

"Không sai." Lạc Kim Vũ bình tĩnh nói: "Cho nên ở trong phạm vi cho phép, tôi sẽ kết thúc trách nhiệm chăm sóc bà, hiện tại tôi đã bắt đầu ra ngoài làm việc, sau này định kỳ mỗi tháng đều sẽ chuyển khoản cho bà. Còn Cảnh gia, bà cũng đừng lại suy nghĩ tới nữa, đời này cũng không có khả năng đâu"

"Đồ ngu! Mày cho rằng một con đàn bà đã sinh con còn có thể lăn lộn kiếm sống ở cái giới giải trí này sao? Ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân không làm, chường mặt ra ngoài làm mệt chết mệt sống thì kiếm được bao nhiêu? Tao muốn mấy trăm ngàn mỗi tháng kia của mày làm cái gì?"

"Ít nhất đó là đồng tiền tôi dựa vào chính đôi tay của mình làm ra, mà không phải bán đứng tôn nghiêm xin tiền cho bà tiêu xài phung phí."

Vân Tú Mẫn thấy cô bướng bỉnh, nói cách nào cũng không thông, tức giận tai mặt, nói: "Chẳng lẽ mày bị ma nhập? Tao sinh mày dưỡng mày, chính là làm mày tới chọc tao tức chết có phải hay không?"

Lạc Kim Vũ thật sự muốn trả lời "Đúng vậy", nhưng chuyện không thể tưởng tượng như vậy căn bản không thể giải thích, cô chiếm cứ thân thể nguyên chủ, tuy làm không được chuyện tình cảm mẹ con với Vân Tú mẫn, nhưng cũng không thể thoái thác trách nhiệm chữ Hiếu nên gánh vác, cô bình tĩnh nói:

"Tôi cũng không muốn chọc tức bà, chỉ là, nếu mọi chuyện đã như vậy, tôi nghĩ bà có thể tiếp thu nó."

Vân Tú Mẫn ở bên kia giận không nói nên lời, cứ "mày....., mày" nửa ngày, Lạc Kim Vũ cho rằng bà muốn chửi ầm lên, thì lại đột nhiên trầm mặc, sau một lúc lâu lại giọng điệu đầy quỷ dị, nói: "Không, không có khả năng như vậy, không thể được. Mày có tiền có phải hay không? Mày chỉ là không muốn cho tao thôi đúng hay không? Mày có phải hay không nghe người ta nói cái gì?"

Lạc Kim Vũ ngạc nhiên hỏi lại: "Cái gì nghe nói cái gì?"

Vân Tú Mẫn lại không có trả lời cô, ngược lại đột nhiên bình tĩnh xuống: "Không có gì, mày thật sự dọn khỏi Cảnh gia? Hiện tại đang ở nơi nào? Sao không trở về ở với tao? Bằng không đợi đến lúc mày đi làm, ai chăm sóc Dương Dương?"

Lạc Kim Vũ nhíu mày, cô đương nhiên sẽ không tin tưởng một người bà trong lòng suốt ngày chỉ nghĩ đổi cháu ngoại lấy tiền sẽ đột nhiên phát hiện lương tâm, quan tâm hai mẹ con cô, nói:

"Thật sự đã rời khỏi, bà không tin có thể tự mình lại đây nhìn xem, công ty sắp xếp nơi ở, Dương Dương có bảo mẫu trông coi, không phiền bà."

"Vậy con gửi địa chỉ cho mẹ đi, ngày mai mẹ trở về rồi đến đó xem xem trong nhà con còn cần cái gì nữa, người ngoài sao có thể thật lòng lo cho con, con phải biết rằng, cái gì cũng đều không bằng người nhà."

Thái độ của Vân Tú Mẫn đột nhiên chuyển biến không làm Lạc Kim Vũ cảm thấy ấm áp, ngược lại càng nảy sinh cảnh giác: "Trở về? Hiện tại bà không ở Du Thành sao?"

Vân Tú Mẫn dừng một chút, nói: "Về quê làm chút chuyện, chiều nay trở về, sáng ngày mai mẹ đi tìm con, nhớ gửi địa chỉ cho mẹ."

Trong lòng Lạc Kim Vũ khả nghi mọc thành cụm, ngoài miệng vẫn là đáp ứng: "Ok, vậy bà chú ý an toàn."

Cúp điện thoại, Lạc Kim Vũ nghĩ đi nghĩ lại cuộc đối thoại vừa nãy của hai người. Nhanh chóng bắt được một câu kỳ quái nhất của Vân Tú Mẫn:

—— Mày có phải nghe người ta nói cái gì bậy bạ hay không?

Bà ta lo lắng cô nghe được cái gì sao? Vì về quê nên mấy bữa nay không đòi tiền, rốt cuộc là chuyện gì mới làm bà ta buông vấn đề ngân hàng tịch thu nhà cửa mà chạy về quê đâu?

Lạc Kim Vũ nghi ngờ một bụng, nhưng lại nghĩ không ra đáp án. Có lẽ, cô nên nghĩ chút biện pháp lén điều tra bà ta mới được

Cảnh Tư Hàn sáng sớm đã nhận được tin nhắn từ Quân Trì, gửi cho anh lịch trình hằng ngày của Lạc Kim Vũ. Hai ngày sau Lạc Kim Vũ phải bắt đầu tham gia phối hợp hoạt động tuyên truyền của công ty,《 Về nhà 》 cũng muốn khởi động máy, nhìn lịch trình dày đặc này, cho dù anh muốn xuất hiện trước mặt Lạc Kim Vũ cũng không có cơ hội.

Đôi mắt hẹp dài hơi hơi híp lại, nhẹ nhàng vuot ve khối linh kiện lắp ráp anh trộm giấu hôm trước.

Cũng may, cho dù không có cơ hội, anh cũng đã tự tạo cơ hội cho mình.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Cảnh Tư Hàn mang theo "Cơ hội" chà bá, mò tới cửa tiếp.

Thời điểm Lạc Kim Vũ nghe được tiếng chuông cửa, còn tưởng rằng Vân Tú Mẫn tới, trong miệng cằn nhằn: "Tới sớm như vậy...... Sao lại là anh?"

Cảnh Tư Hàn đuôi mày nhẹ nhàng giương lên: "Cô tưởng ai?"

Lạc Kim Vũ lười giải thích với anh, hỏi: "Sao anh lại tới nữa?"

Cảnh Tư Hàn đã chuẩn bị sẵn cái cớ, anh từ túi quần móc ra một khối linh kiện lắp ráp, nói: "Ngày hôm qua trở về nhà, ở khu vui chơi của Gia Dịch phát hiện cái này."

"Đây là......, linh kiện của cái xe lắp ráp?" Lạc Kim Vũ nhìn linh kiện khá quen mắt.

"Đúng vậy, thiếu nó xe không chạy được. Vừa vặn hôm nay có thời gian liền đem lại đây cho Gia Dịch, lắp xong, thằng bé mới có thể chơi, tôi quan sát thấy bên này đồ chơi cũng không nhiều lắm." Cảnh Tư Hàn từ sớm đã chuẩn bị tốt lý do.

Lạc Kim Vũ mở ra bàn tay: "Cảm ơn."

Cảnh Tư Hàn thấy cô không muốn để anh đi vào, chỉ nghĩ nhận lấy linh kiện sau đó đuổi anh đi, anh đương nhiên sẽ không dễ dàng giao ra, nói: "Xe đua lắp ráp rất phức tạp, không có sách hướng dẫn chỉ sợ rất khó hoàn thành, nếu không để......"

"Tôi đã tải sách hướng dẫn về máy, tự lắp cũng được, không phiền tới anh."

Lạc Kim Vũ chỉ muốn anh mau mau rời khỏi đây, không biết Vân Tú Mẫn khi nào tới, cô thế sống thề chết bản thân không còn liên quan đến nhà họ Cảnh. Nếu để bà ta nhìn thấy Cảnh Tư Hàn, chắc chắn sẽ âm mưu tống tiền tiếp.

"Leng keng." Tiếng mở cửa thang máy vang lên, Lạc Kim Vũ nhăn mày, nắm chặt cánh tay Cảnh Tư Hàn kéo nhanh vào trong nhà, "Rầm" một tiếng đóng sầm cửa.

"Anh mau mau trốn đại trong phòng nào đó đi, tôi không kêu anh ra, anh tuyệt đối không thể ra tới, tuyệt đối đó, đã biết chưa?"

Cảnh Tư Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Kim Vũ, trong lòng cũng ẩn ẩn bất an, chuyện gì đây, sao giống như sợ bị bắt gian không bằng?

Hết chương 59
Danh sách truyện HOT