Cảnh Y Nhân thật sự không nhịn nổi nữa, không đợi giáo viên dịu dàng nói xong, cô đã bỏ chân xuống, quay đầu nhìn huấn luyện viên: “Thưa thầy, tạm thời em sẽ tự tập luyện. Nếu có gì không hiểu, em sẽ hỏi lại thấy.”
“Được rồi.” Huấn luyện viên cười nhẹ, dường như chẳng quan tâm.
Huấn luyện viên vừa đi khỏi, Cảnh Y Nhân chợt nghe thấy mọi người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng xì xào: “Đúng là hồ ly tinh! Huấn luyện viên dù ôn hòa cũng không thể vừa mắt cái loại giả vờ thanh cao đó.”
“Aiz! Cậu đừng ghen tị làm gì, ai bảo bọn mình không trẻ tuổi, xinh đẹp bằng cô ta chứ.” “...” Cảnh Y Nhân cảm thấy đàn bà con gái ở thế giới này hình như đều điên hết rồi, vừa mới có hai người muốn leo lên giường của cậu, giờ cô bị đàn ông sờ soạng mà còn nói cô giả bộ thanh cao?
Ngay tại lúc Cảnh Y Nhân không nhịn được muốn nổi bão thì đột nhiên, cô gái đang ép chân ở bên cạnh nhìn cô một cái, quay đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng để ý làm gì. Cái đám fans não tàn ấy mà, chỗ này không được bình thường lắm đâu.” Nói xong, cô gái chỉ chỉ huyệt thái dương của mình.
Rồi cô ta hạ giọng: “Tên huấn luyện viên kia cứ cho là mình đẹp trai dịu dàng, mề đảo được thiên hạ. Nhưng đàn ông nào mà không háo sắc chứ, đặc biệt là khi gặp được hàng loại A như cô.”
“Hàng loại A?” Cảnh Y Nhân khó hiểu nhìn cô gái, lặp lại lời của cô ấy. Cô gái giải thích: “Chính là hàng cao cấp nhất ấy. Cô nhìn bên kia xem.” Cô gái nói xong, hất đầu chỉ mấy cô gái đang đứng gần cửa ra vào: “Mấy ả kia cứ nghĩ nhà mình có vài đồng tiền dơ bẩn là chỉ hận không thể coi đàn ông như mật mà liếm, có phải tới để học nhảy đầu, đến để câu giai thì có, ngay cả loại D cũng không bằng.”
“...” Câu giai. Fan não tàn. Hàng loại A, loại D, coi đàn ông như mật mà liếm. Cảnh Y Nhân đúng là học được không ít từ ngữ mới mẻ.
Ép chân được mười lăm phút thì một lát sau, huấn luyện viên vỗ tay ra hiệu tập hợp lại để rèn luyện tập thể.
Huấn luyện viên sắp xếp Cảnh Y Nhân đứng chính giữa hàng thứ nhất.
Có vài lần tư thể của Cảnh Y Nhân không đủ tiêu chuẩn, huấn luyện viên chỉ nhắc nhở, không chạm vào cô nữa, mỗi lần cần đụng chạm để điều chỉnh thì anh ta luôn hỏi Cảnh Y Nhân trước.
Cảnh Y Nhân không hiểu lắm mấy tư thế này, chỉ coi như luyện võ nên gật đầu đồng ý.
Huấn luyện viên vừa dùng hai tay chạm được vào cô là không bỏ qua giây nào, chốc lại ôm eo cô, chốc lại đứng sau lưng cô nàng cánh tay, mỗi lần nói chuyện thì hơi thở đều phả vào tai Cảnh Y Nhân, khiến cô cực kỳ khó chịu.
Cô không rõ rốt cuộc là phong tục tập quán ở nơi này vốn là như thể hay do quan niệm lối sống của cô quá khác xa, nên mới không chấp nhận nổi chuyện như vậy? Tiết học kéo dài một tiếng, Cảnh Y Nhân cuối cùng cũng vượt qua được một tiếng ấy. Cô gái mà Cảnh Y Nhân quen biết hôm nay tên là La Mỹ Mỹ, cô định cùng cô ấy xuống tầng ăn cơm. Trước khi đi, các học viên lần lượt chào tạm biệt huấn luyện viên, Cảnh Y Nhân mặc kệ định đi thẳng thì tên huấn luyện viên đẹp trai kia lại chủ động mở miệng.
“Hai em muốn xuống ăn cơm phải không?”
“...” Cảnh Y Nhân mặc kệ.
“Vừa đúng lúc tôi cũng muốn ăn, chi bằng cùng nhau đi đi.”
“Được thôi.” La Mỹ Mỹ trả lời rất nhanh. Tuy cô ta không thích tên huấn luyện viên này nhưng cô ta lại càng ghét mấy hàng loại D kia. Cảnh Y Nhân quay về phòng riêng để thay quần áo, căn phòng này trước kia vốn là của Lục Minh, trong tủ vẫn còn treo vài bộ thể thao nam.
Cảnh Y Nhân thay quần áo ra rồi đưa nhân viên phục vụ bên ngoài mang đi giặt sạch. Cô cùng người giúp việc bước ra khỏi phòng tập, La Mỹ Mỹ và huấn luyện viên đang đứng ở cửa chờ cô.
“Dưới lầu có nhà hàng cơm tây không tồi, hay là chúng ta đi ăn thử xem sao nhé?” Huấn luyện viên chủ động đề cử.
Cảnh Y Nhân vốn đã hẹn với La Mỹ Mỹ, đột nhiên lại thêm huấn luyện viên, tuy rằng không thích anh ta nhưng nghĩ mình không dễ gì mới kết giao được với người bạn đầu tiên ở thế giới này là La Mỹ Mỹ nên cô vẫn đi cùng. Bốn người bọn họ tới nhà ăn, bọn họ được nhân viên dẫn tới một cái bàn lớn ở gần cửa sổ.