Lục Minh nhanh chóng đi về phía hai người phụ nữ kia làm bọn họ bị dọa tới không dám thở mạnh.
Lục Minh lại đi lướt qua bọn họ tới phía cửa chính, rồi kéo cửa chính ra, lật cái bảng “Đang kinh doanh” trên của thành “Tạm ngừng kinh doanh“.
Rồi anh quay lại, chỉ vào mấy nhân viên phục vụ đang trốn sau quầy bar: “Kéo hết rèm cửa vào.” Nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, lập tức ấn điều khiển, rèm cửa từ từ thả xuống, chặn quang cảnh sau cửa kính lại. Lục Minh quay lại, đi tới đứng trước cái bàn Trần Nam đang trốn, anh ngồi xổm xuống, đôi mắt sắc bén như dao lướt về phía Trần Nam làm hắn sợ mà run bần bật.
“Cái tay nào của mày động vào cô ấy?” Lục Minh hờ hững lạnh lùng mở miệng. “...” Trần Nam sợ quá lắc đầu liên tục, giấu tay mình ra đằng sau lưng. Dáng vẻ của hắn chật vật không thể tả nổi.
Vừa rồi có người gọi người đàn ông này là Lục tổng, Trần Nam mới biết anh ta là thái tử gia của thành phố S. Hắn đang hối hận ngàn lần vạn lần, đúng là không nên đụng tới trên đầu anh ta.
“Hay là cả hai tay đều động đến?”
“...” Trần Nam sợ rụt cả người lại, trốn trong góc bàn, không chịu chui ra. Lục Minh chậm rãi dây dưa với bọn họ, anh đứng dậy, nhìn hết mọi người ở chỗ này một lượt: “Trong các người con ai ra tay nữa?”
“...” Một đám người đều sợ hãi liều mạng lắc đầu. Lục Minh thu tầm mắt lại, không chần chừ đá văng cái ghế ở bên cạnh, rồi hất đổ cái bàn Trần Nam đang trốn. “Rầm!” một tiếng, cái bàn đổ ra đất.
Trần Nam sợ hãi ôm đầu, cố gắng lùi về sau, mông lê lết trên đống thủy tinh vỡ đau đớn vô cùng mở miệng xin tha: “Lục... Lục tổng... Tôi biết sai rồi... Ngài đại nhân... đại lượng...” Khí lạnh quanh người Lục Minh khiến mọi người không ai dám tới gần để ngăn cản.
Anh tiện tay cầm con dao cắt bít tết đi từng bước về phía Trần Nam. Mỗi bước đi của anh lại tạo ra tiếng giày da dẫm nát mảnh thủy tinh trên mặt đất, giống như tiếng tử thần từ địa ngục báo cho Trần Nam biết giờ chết của hắn đang đến gần....
Tất cả mọi người sợ đến đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhiên có tiếng nói yếu ớt của một người truyền đến: “Lục... Lục tổng... cảnh sát đến rồi...” Vừa dứt lời, cửa nhà hàng liền bị đẩy ra, một nhóm cảnh sát lần lượt tiến vào. Người đội trưởng đi đầu khi nhìn thấy Lục Minh liền thay đổi ngay trạng thái lười biếng, lập tức thẳng lưng, rồi cúi đầu gọi một tiếng: “Lục tổng!”
Mấy cảnh sát đi phía sau cũng lập tức gọi theo: “Lục tổng!” Lục Minh lạnh lùng chuyển mắt nhìn về phía nhóm cảnh sát đang đứng ở cửa, cũng không đáp lại.
Giống như anh lười phải tự mình ra tay nên ném con dao trong tay xuống đất kêu “keng” một tiếng.
Sau đó anh không do dự xoay người đi tới trước mặt Cảnh Y Nhân, cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô, rồi kéo cô đứng dậy ôm vào lòng.
Trên người anh vẫn mang theo cảm xúc thô bạo và tức giận, nhưng khi ôm Cảnh Y Nhân, toàn bộ cảm xúc tức giận đó bỗng nhiên biến thành dịu dàng.
Anh dịu dàng ôm cô vào lòng, rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, an ủi cơ thể đang run rẩy của cô: “Y Nhân! Không sao rồi! Đừng sợ! Có tôi ở đây!”
Cảnh Y Nhân cảm nhận được hơi thở quen thuộc bao quanh mình mới từ từ ngẩng đầu lên từ lồng ngực của Lục Minh.
Cảnh Y Nhân không nói gì, cô chỉ cắn môi, dùng đôi mắt long lanh nhìn Lục Minh chăm chú. Lục Minh giơ tay gạt mấy sợi tóc trên mặt cô đi, rồi nhìn khuôn mặt bị sưng tấy của cô, anh nhíu mày, một cảm giác đau lòng dâng lên.