7ai người song song ngã xuống chiếc thảm mềm mại...
Sau khi bữa tiệc kết thúc, tài xế chở Lục Minh và Cảnh Y Nhân về nhà
Khi về đến biệt thự đã là 12h30 rạng sáng
Trong biệt thự im lặng chỉ có phòng trẻ trên tầng hai là có ánh đèn mỏng manh và đèn chiếu sáng của tầng một, còn lại hoàn toàn tối đen, Lục Minh ôm ngang Cảnh Y Nhân đang say rượu vừa đi vào nhà vừa trả lời các câu hỏi của cô
Người ta uống rượu, không ngủ li bì thì say bí tỉ
Nhưng Cảnh Y Nhân uống rượu lại nói rất nhiều, thậm chí còn hưng phấn đến mức không ngủ được
Cảnh Y Nhân vươn cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Lục Minh, lại hỏi Lục Minh: “Ông xã ơi! Anh cảm thấy vợ của ông Raoul kia xinh đẹp không?”2Các câu hỏi như vậy, không biết Cảnh Y Nhân đã hỏi bao nhiêu lần dọc theo đường đi
Lục Minh đang đổi giày ở huyền quan, Cảnh Y Nhân lập tức nhảy từ lòng Lục Minh xuống, khiến Lục Minh giật mình hoảng sợ, cứ ngỡ cô bị ngã xuống
Nhưng hai chân cô đứng vững trên mặt đất, rồi cô cười khanh khách với Lục Minh
“Ông xã, anh cảm thấy vợ của Raoul xinh đẹp hay là em xinh đẹp?” Cảnh Y Nhân chu môi nhõng nhẽo nói
Lục Minh thay giày rồi cúi người ngồi xổm xuống trước mặt Cảnh Y Nhân để giúp cô cởi giày cao gót
“Đương nhiên là công chúa nhỏ của chúng ta nhà xinh đẹp nhất rồi!” “Hì hì!” Tiếng cười của Cảnh Y Nhân như chuông bạc vậy: “Em cũng cảm thấy như thế, nhưng cô ta cứ nhìn chằm chằm9vào anh.”
Lục Minh giúp Cảnh Y Nhân thay dép lê mềm mại
“Lần sau ra ngoài, anh sẽ đội khăn trùm đầu, không để cho người khác nhìn ông xã em nữa!” Nói xong, Lục Minh cười nhẹ, chậm rãi đứng lên
“Phì!” Cảnh Y Nhân phì cười ra tiếng, vượn hai tay ôm lấy vai Lục Minh, cả người gần sát vào anh, cô say khướt, cười ha hả mà lẩm bẩm: “Ông xã, trông anh đẹp trai lắm, mọi người ai cũng không nhịn được mà nhìn anh, anh là của em, chỉ có thể cho em xem thôi.” Nói xong, Cảnh Y Nhân vươn đôi tay mềm mại kẹp lấy khuôn mặt tuấn dật của Lục Minh
Lục Minh thuận thế vươn một bàn tay ôm lấy eo cô, một tay úp lên bàn tay mềm mại của cô đang đặt trên mặt anh, khóe miệng nhướng6lên: “Lát nữa, anh sẽ cho em nhìn anh từ đầu đến chân.” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân giật mình hoảng sợ, tay bỗng rụt lại, mặt đỏ lên, xoay người định chạy: “Không cần đâu! Mệt lắm!” Lần nào anh cũng giày vò cô đến mức chết đi sống lại
Vừa dứt lời, Cảnh Y Nhân đã bắt đầu chạy, Lục Minh liền đuổi theo Cảnh Y Nhân.
Lục Minh vốn tưởng rằng Cảnh Y Nhân chỉ làm ầm ĩ một hồi rồi thôi
Ai ngờ Lục Minh vừa đuổi theo cô là cô liền chạy quanh sofa trong phòng khách, né tránh khắp nơi.
Chỉ cần Lục Minh tóm lấy cô, cô liền nhảy lên sofa như khi nhún nhảy trên giường vậy, còn cười khanh khách nữa, khiến Lục Minh bị vuột mất mấy lần.
“Cậu ơi! Anh không bắt được đâu!”
Lục Minh tiếp tục bắt, Cảnh Y Nhân0thả người nhảy từ trên sofa, qua bàn trà mà nhảy đến sofa đối diện.
“Bịch!” một tiếng, Cảnh Y Nhân vững vàng lọt mình vào trong sofa.
Nhưng Lục Minh lại thấy trong lòng hốt hoảng, lo lắng Cảnh Y Nhân đang say rượu sẽ mất thăng bằng mà ngã sấp xuống, trong lòng cứ như vừa đi tàu lượn siêu tốc vậy.