Thậm chí, bọn họ còn đau lòng thay cho Lục tổng, căn biệt thự xa hoa này đã bị làm bẩn rồi.
Đứng bên phía cảnh sát còn có một người đàn ông vóc người gầy gò và hai người phụ nữ đang khom lưng, nơm nớp lo sợ giống như đang bị đe dọa khủng khiếp lắm; rồi còn có một người đàn ông cao to, tuấn tú, đứng bên cạnh là một người phụ nữ nhỏ gầy, hai người giống như hai kẻ ngốc, đờ đẫn đứng bên cạnh cảnh sát.
Bọn họ đợi ở dưới tầng hơn nửa tiếng cũng không thấy Lục Minh xuống, chẳng lẽ bọn họ còn phải đợi thêm một ngày à? Anh gọi bọn họ tới cũng không báo là để làm gì, như vậy chẳng phải là lãng phí thời gian của mọi người hay sao? Có nhân viên quản lý cấp cao không thể chờ. Tất cả đều không biết Lục tổng hôm nay gọi mọi người đến nhà để làm gì?
Bọn họ chưa từng tới nhà Lục tổng, mới đầu còn tưởng có chuyện gì ngon nghẻ, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng có cảnh sát và người bị thương ở đây khiến cho bọn họ trong lòng thấp thỏm không biết phải làm sao.
Mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, nhưng bọn họ cũng không dám làm bừa, vẫn rất khách sáo giục quản gia Ngô: “Quản gia này, Lục tổng không nói lúc nào sẽ xuống sao?” Quản gia Ngô ưỡn ngực, nhìn đồng hồ quả quít mang trước ngực rồi lại nhét nó lại trong túi, lạnh nhạt trả lời: “Ngài Lục hết bạn thì sẽ xuống. Xin cứ chờ đi.”
Lục Minh đứng trước cửa nhà vệ sinh gần 15 phút mới nghe thấy tiếng thay quần áo loạt xoạt từ bên trong truyền ra, một lát sau cửa nhà vệ sinh được mới mở.
Cảnh Y Nhân mặc quần áo ngủ gấu con màu trắng đứng trước mặt Lục Minh. Lục Minh nhìn vết sưng trên mặt cô đã đỡ hơn, kéo tay cô ngồi xuống giường, rồi lấy thuốc Lý Nhu kê cho bóp ra đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng bôi lên mặt cô.
Cảnh Y Nhân không cử động, cô để Lục Minh giúp mình bôi thuốc, bình tĩnh nhìn anh.
Một lát sau cô nhỏ giọng mở miệng, giống như một đứa nhỏ làm gì sai: “Cậu ơi, có phải cháu lại gây họa rồi không?” “...” Lời của cô làm Lục Minh nghe mà phải khựng tay lại. Anh lắc đầu: “Không! Những tên kia là người xấu! Nên đánh!”
“Nhưng mà là do cháu đánh hai người phụ nữ kia trước, sau đó bọn họ mới tìm người tới, rồi cháu lại đánh tên mập kia trước...”
Nói ra thì hình như người ra tay trước đều là cảnh Y Nhân.
“...” Nghe vậy, Lục Minh hơi bất ngờ, nhưng vẻ mặt anh nhanh chóng dịu lại, thản nhiên nói: “Thế thì hai người phụ nữ kia cũng là người đáng đánh.” Lục Minh không hỏi nguyên nhân mà đã khẳng định người ta đáng đánh không phải vì anh thiên vị Cảnh Y Nhân, mà là Lục Minh phát hiện, từ sau khi Cảnh Y Nhân thay đổi, thì Cảnh Y Nhân hiện giờ tràn ngập năng lượng chính nghĩa, phân rõ thị phi, chỉ bằng chuyện hôm nọ cô bắt cướp cùng với chuyện lần trước ở nhà cũ, cô dù bị người ta bắt nạt hay chê cười cũng sẽ không dùng bạo lực. Bằng những điều này có thể nhìn ra được, cô sẽ không tự nhiên mà ra tay đánh người, trừ phi là do người khác thật sự chọc giận cô. Nghe thấy những lời này của Lục Minh, Cảnh Y Nhân cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cô nhìn anh rồi khẽ mỉm cười.
Cô gật đầu nói: “Bọn họ đáng đánh mà. Bọn họ nói muốn lột sạch cậu ra rồi nằm dưới người cậu, còn nói cậu đẹp trai đến mức không thể khép chân lại được, lén chụp trộm ảnh cậu. Cháu tức quá liền ra tay đánh bọn họ để dạy dỗ một chút, cho mặt bọn họ thành mèo mướp luôn.” “...” Nghe vậy, tầm mắt của Lục Minh rơi lên mặt cô, rồi anh nhìn thẳng vào mắt cô, động tác bồi thuốc ngừng lại, tay giơ lên giữa không trung, mắt nhìn cô như không thể tin nổi.
Rồi khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười mỉm: “Cô tức giận vì lý do này sao?”