Anh lạnh lùng hỏi: “Ông chính là ông chủ của nhà hàng đồ ăn tây kia phải không?”
Ông chủ kia đi ra khỏi hàng, dùng thứ tiếng không phải là tiếng phổ thông chuẩn nơm nớp lo sợ trả lời: “Đúng vậy, Lục tổng.”
Lục Minh lạnh lùng nhìn ông ta một cái rồi thu tầm mắt lại: “Hạn cho nhà hàng của ông trong vòng hai ngày dọn ra khỏi Hồng Bảo Thạch.” “What for? Tại sao? Lục tổng?” Ông chủ nhà hàng không hiểu chuyện ra sao nên hoảng hốt hỏi thẳng.
Lại còn dám hỏi anh vì sao, Lục Minh nhướn mày, tức giận gầm lên.
“Tại sao à? Trong nhà hàng của ông xảy ra chuyện như vậy mà không ai báo cảnh sát, cũng chẳng người nào gọi bảo an. Là vì cách quản lý của ông có vấn đề. Nếu giữ ông lại thì sớm muộn gì danh tiếng trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch của tôi sẽ bị loại thương nhân bất lương như ông làm nát bét. Cút ra ngoài.”
“Lục tổng! Chuyện này không liên quan đến tôi mà. Tôi căn bản không có ở trong cửa hàng...” Người nước ngoài còn muốn giải thích, ông ta không dễ dàng gì trải qua nhiều tầng quan hệ mới vào được trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch, nói không cho liền không cho nữa, làm sao ông ta có thể cam tâm.
Nhưng ông ta còn chưa nói hết lời thì quản gia Ngô đã đi tới trước mặt ông ta, đưa tay ra hiệu mời: “Thưa ngài, ngài có thể đi rồi.”
Lời cảnh cáo của quản gia Ngô không lớn nhưng ẩn chứa sức mạnh không thể nghi ngờ.
Người nước ngoài hình như không chịu đi, quản gia Ngô đẩy ông ta một cái ông ta mới không cam tâm chậm rãi xoay người, đi qua một nhóm cảnh sát đứng trong phòng khách ông ta lại càng không dám lỗ mãng.
Giải quyết xong ông chủ nhà hàng, ánh mắt Lục Minh lại trở về trên người mấy vị quản lý cấp cao. Từng người trong số họ đều đổ mồ hôi lạnh sau lưng, ông chủ nhà hàng không hề làm gì, căn bản còn không
trong cửa hàng, thế mà người ta còn bị đuổi, bọn họ ở trong công ty, lại không có ai biết chuyện này, vậy thì bọn họ cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Là do ý thức trị an của bọn họ không đủ mạnh, cách quản lý không nghiêm, thế nên mới xảy ra chuyện như hôm nay. Lục Minh ngồi trở lại, giống như anh lười phải nói tiếp nên chỉ thản nhiên ném ra một câu: “Các anh đi hết đi.”
“...” Tuy Lục Minh nói vậy nhưng không có ai dám bước một bước. Từ “đi” của Lục Minh là có ý gì? Bảo bọn họ đi về, hay là bảo bọn họ cuốn gói đi? Cũng không ai hiểu. “Tổng... Lục tổng, chúng tôi... đều là những nhân viên kỳ cựu, là từ khi cậu xây dựng sự nghiệp mời đến, cậu xem, chúng tôi đã bằng này tuổi rồi... Nếu bị đuổi... Trên có mẹ già, dưới có trẻ nhỏ...”
“CÚT! Ông coi Lục Minh tôi đang làm từ thiện đấy à?” Lục Minh tức giận gầm lên. Tất cả mọi người đã hiểu, Lục Minh muốn bọn họ cuốn gói rời đi, cả đám người lại càng không thể cứ thế mà đi được.
Thậm chí còn có người mở miệng uy hiếp: “Lục tống, cậu làm như vậy là không công bằng với bọn tôi. Chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy mà cậu lại khai trừ hết quản lý cấp cao bọn tôi, vậy thì sau này ai dám tới công ty cậu làm nữa. Hơn nữa, cậu không thể lấy bối cảnh của cha mình để muốn làm gì thì làm. Nếu cậu làm như vậy mà bị truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho cuộc bầu cử tổng thống của cha cậu lần này.”
Chút việc nhỏ? Vợ của Lục Minh anh, anh sống đến bây giờ, người phụ nữ đầu tiên anh có hảo cảm suýt chút nữa bị người ta làm nhục, rồi suýt chút nữa thì mất mạng, thế mà dám nói là việc nhỏ?
Bọn họ không lấy thủ trưởng ra uy hiếp Lục Minh thì còn đỡ, vừa lấy ra uy hiếp Lục Minh liền bật cười một tiếng, nhìn vị quản lý cấp cao mới mở miệng kia.
Thành tựu của Lục Minh hiện giờ đừng nói không hề dựa lưng cha mình, việc này anh không cần phải giải thích với bất cứ ai, thực lực của anh mạnh như thế nào, mạnh bao nhiêu cũng không cần những người này hiểu.
Anh là ông chủ, lẽ nào khai trừ nhân viên lại còn cần dựa vào thế lực nào sao?
“Ông đây coi trời bằng vung đó. Các ông có thể làm gì được? Cút đi!”