“Cảnh Y Nhân! Cô mới về một buổi tối đã tiêu tốn hết 155 vạn của tôi, món nợ này tôi còn chưa tính với cô đâu! Cô còn muốn giả ngây giả dại tới khi nào nữa?”
Lục Minh đột ngột đứng phắt dậy, bóp chặt hàm dưới của cô: “Cô sợ bị tôi ly hôn nên cô mới giả ngây giả dại à? Tôi cho cô biết, dù cho cô cởi sạch nằm trên giường tôi, Lục Minh này cũng sẽ không nhìn cô một cái nào đâu! Cuộc ly hôn này đã được quyết định rồi!” Lục Minh bỏ cằm cô ra, rồi xoay người đi thẳng, chỉ dặn người giúp việc: “Trông chừng cô ta thật kĩ vào cho tôi, đừng cho ra ngoài gây mất mặt, xấu hổ!“.
Từ khi kết hôn đến nay, Lục Minh chưa bao giờ chạm vào cảnh Y Nhân, không chỉ vì đây là cuộc hôn nhân thương mại mà sau khi kết hôn, anh ta còn phát hiện ra mình đã nhìn lầm!
cảnh Y Nhân ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì chẳng khác gì một bạch liên hoa thấp kém, ham hư vinh, dơ bẩn!
Trước kia, anh ta thậm chí còn từng nghĩ rằng mình phải đối xử với cô thật tốt, nhưng sau khi kết hôn, anh mới hiểu rõ mình đã bị gương mặt dối trá kia lừa!
Anh ta luôn thích sạch sẽ, nên sẽ không chạm vào phụ nữ mà mình không có tình cảm. Huống chi lại là một kẻ thấp kém nữa chứ!
Nếu không phải nhà họ Cảnh dùng thủ đoạn để hẹn thì cũng sẽ không có cuộc hôn nhân này.
“...” Cảnh Y Nhân ngơ ngác nhìn Lục Minh đi mất, bóng lưng cô quạnh ấy giống hệt bóng lưng mỗi khi cữu cữu rời đi sau những lần đến thăm cô.Cô không hiểu bóng lưng cô đơn như vậy nghĩa là gì, cô từng cho rằng có lẽ hoàng đế cữu cữu ể vì quốc gia đại sự mà ưu phiền, nhưng người “cậu” này thì cô vẫn không tài nào đoán ra nổi.
Cảnh Y Nhân ăn bữa sáng xong, quản gia Ngô đã bảo rằng “cậu” đi làm rồi. Cô cũng lười để ý, dù sao cô cũng không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Quản gia còn nói thêm: “Cô Cảnh, hiện giờ cô vẫn đang bị bệnh nên chúng tôi đã xin phép trường học nghỉ dài hạn, cô không cần phải đi đâu ạ.”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân tò mò hỏi: “Trường học? Trường học là cái gì thế?”
“...”Quản gia Ngô không biết phải trả lời cô thế nào nữa.
Nhưng cô giúp việc vừa nãy phục vụ Cảnh Y Nhân đang đứng cạnh dọn bàn vừa nghe được bọn họ nói chuyện thì nói nhỏ vào tai quản gia Ngô: “Ông phải nói ngôn ngữ cổ đại với cô Cảnh cơ, người ta là công chúa đấy!”
Nói xong, cô giúp việc lập tức che miệng cười trộm.
“...” Quản gia Ngô lập tức hiểu ra, lại giải thích lần nữa: “Cô Cảnh, trường học chính là trường tư thục, là nơi để học tập tri thức ạ.”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân lạnh lùng liếc nhìn cô giúp việc đang cười trộm, rồi kiêu căng nói: “Bản cung! Tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thư họa có gì không biết? Tám tuổi đối thơ với đương kim trạng nguyên, chín tuổi dùng một bức tranh Thiên Thu Dạ Nguyệt mà danh tiếng vang xa, mười tuổi, đệ nhất kỳ thánh Thương Châu trở thành bại tướng dưới tay ta, mười hai tuổi đã cùng cậu xuôi nam ra chiến trường, đàn một khúc ca Vị Ương, quân địch đã không chiến mà bại!”
Những công tích vĩ đại ấy luôn khiến cô cảm thấy kiêu ngạo!
Cũng chính vì vậy mà cữu cữu luôn thiên vị cô, chỉ cần cô không vui hay không thoải mái là cữu cữu sẽ bỏ triều mà cả ngày ở cạnh, nhưng đến cuối cùng cô vẫn bị vu tội yêu nữ họa quốc.
Một ly rượu độc tiễn cô lên đường! “...” Cảnh Y Nhân nói một tràng dài, quản gia Ngô và cô giúp việc há hốc miệng, chỉ thiếu không rơi cằm xuống đất.
Nửa ngày sau, quản gia Ngô mới định thần lại: “Cô Cảnh, đã tới giờ uống thuốc rồi ạ!” Rồi đẩy cô giúp việc một cái, ý bảo cô ta đi lấy thuốc mau!
“Bản cung không có bệnh gì hết! Uống thuốc làm gì?” Quản gia Ngô khuyên bảo: “Cô Cảnh, thuốc này do chính tay viện trưởng kê đấy ạ, phải uống thuốc thì cô mới khỏe lên được.” “Các ngươi muốn hạ độc bản cung sao?”