9��Được! Các cô đi xuống đi!” “...” Người hầu lui xuống, Quý Quân Tuyết ngơ ngác nhìn Cảnh Triệt
“Anh cảnh Triệt, chúng ta phải đi gặp ai mà ăn mặc long trọng thể này vậy?”
“Ừm! Một người vô cùng quan trọng.”
“...” Vô cùng quan trọng?
Nói rồi Cảnh Triệt dắt Quý Quân Tuyết đi ra ngoài
“...” Quý Quân Tuyết lại càng mờ mịt, đây là lần đầu tiên Cảnh Triệt và cậu tay trong tay trước mặt người khác
Hai người ra khỏi biệt thự, trước cửa là một chiếc xe RV
Trên nóc của chiếc xe RV xa hoa đặt một hình trái tim vừa to vừa đẹp được xếp bằng hoa tươi, phía trước là một đôi búp bê mặc quần áo một đen một trắng.
Phía sau xe là những dải ruy băng bay phất phới, rõ ràng đây là một chiếc xe hoa.
Quý Quân Tuyết bị3Cảnh Triệt vội vã kéo lên xe, cậu cũng phát hiện đôi búp bê ở đầu xe kia là một đôi búp bê nam
Vừa ngồi lên xe, tài xế liền khởi động xe
Quý Quân Tuyết quay đầu sang nhìn Cảnh Triệt, lại hỏi: “Anh Cảnh Triệt, chúng ta đi tham dự hôn lễ sao?”
“...” Khóe miệng Cảnh Triệt cong lên, xem ra Quân Tuyết nhà bọn họ cũng không ngốc quá, tới bây giờ đã nhận ra rồi
“Ừm!” Cảnh Triệt hài lòng gật đầu một cái.
“Sao anh không nói sớm cho em biết, em còn chưa chuẩn bị quà tặng gì đâu.”
Chẳng trách anh ấy nói phải ăn mặc trang trọng như vậy, người kết hôn chỉ sợ không phải người giàu sang thì cũng là người quyền quý.
“...” Thái dương Cảnh Triệt giật giật, vẻ mặt giống như đã chịu một sự đả kích rất0nghiêm trọng, cả đường anh ta không nói lấy một câu nào...
“...”Quý Quân Tuyết lại càng mù mịt như rơi vào trong biển sương mù.
Xe lái chừng 20 phút thì đến khu vực phía bắc của gia tộc họ Phong, nơi đó bốn bề toàn là núi, bên ngoài của rừng cây là một tòa giáo đường.
Trong giáo đường, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi
Ở cửa giáo đường có đẩy người, ngoại trừ vợ chồng Nhạc Phong và con trai, tám đại Ti úy thì còn có các nhân viên đồng tính trong địa bàn của gia tộc họ Phong đều ở đây.
Cho dù là nam hay là nữ đều có.
Ở cửa tụ tập tới mấy trăm người
Xe của Cảnh Triệt bọn họ đi tới cửa giáo đường thì dừng lại
Cảnh Triệt đi từ trong xe ra, duỗi bàn tay thon dài,5có các khớp xương rõ ràng về phía Quý Quân Tuyết.
“...” Quý Quân Tuyết hơi hoảng hốt nhìn khuôn mặt với nụ cười tràn đầy hạnh phúc của Cảnh Triệt.
Cậu đã từng vô số lần nhìn thấy cảnh Triệt cười nhưng chưa từng thấy anh ấy giống như lúc này, trong nụ cười lộ ra ý thức muốn chịu trách nhiệm rất kiên định và hạnh phúc
Quý Quân Tuyết vẫn mờ mịt không rõ nụ cười này có ý gì, nhưng cậu biết cảnh Triệt đang truyền lại tin tức gì đó cho mình
Quý Quân Tuyết duỗi bàn tay thon dài, trắng trẻo của mình ra, đặt vào lòng bàn tay Cảnh Triệt
Bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay trắng trẻo
Cậu được Cảnh Triệt đỡ xuống xe
Trong nháy mắt Quý Quân Tuyết bước xuống xe liền bị cảnh tượng ở trước mặt làm cho4chấn động..
tới lúc này cậu mới hiểu, ý của Cảnh Triệt là gì.
Cậu bước xuống xe, dừng lại, nhìn những cặp đôi với đủ sắc thái trước mặt mình.
Một đàn chim bồ câu trắng chao liệng trên không trung, tiếng chuông giáo đường được gõ lên.
Tất cả mọi người ở đây đều vỗ tay cho bọn họ, hoan nghênh bọn họ đã đến...