Trong phòng bếp truyền ra tiếng loạt xoạt của túi ni lông, rồi tiếng bàn tán xôn xao, có người đang ngồi xổm trên đất cho thứ gì đó vào túi.
Một người phụ nữ trong số đó ném quả táo trong tay vào trong túi, miệng nói: “Ngài Lục nói cô Cảnh bị mất trí nhớ, nhưng sao tôi thấy cô Cảnh không phải bị mất trí nhớ mà như là bị đổi sang một người khác vậy, trước kia cô Cảnh mà thấy chúng ta thì mở miệng đã mắng luôn rồi.”
“Cô lo cho bọn họ làm cái gì. Chúng ta chỉ là người làm công. Cô không thấy cô Cảnh hơi ngu ngu à? Mấy ngày trước còn cầm quần áo mà cậu Cảnh không cần nữa mang đi giặt. Cho dù cô ấy có giặt xong thì ngài Lục sao có thể mặc thứ quần áo đó, mà cô ấy còn không thèm dùng máy giặt, đi giặt tay cơ. Quản gia Ngô đã nói là ngài Lục sẽ không mặc đâu mà cô ấy còn không thèm nghe.”
“Mọi người vẫn hay nói trước đây cô Cảnh lớn lên ở nông thôn, lẽ nào chưa từng thấy máy giặt sao?”
“Đúng vậy đó. Hình như có hơi ngu ngu thật. Chẳng qua tôi thấy thứ cô ấy thêu nhìn rất đẹp. Chiều hôm đó lúc tôi bưng điểm tâm lên cho cô ấy, tôi thấy ở chỗ rách trên ống tay áo ngài Lục thêu một con rồng đẹp lắm. Tôi đã khuyên cô ấy không cần thêu mà cô ấy không nghe, tay còn bị kim chọc mấy lần cơ.”
“...” Nghe tới đây, tay cầm cốc của Lục Minh hơi run lên. Nước trong cốc văng ra ngoài, mu bàn tay anh bị nước nóng hắt vào nên bị bỏng, nhưng anh dường như không cảm giác được, vẫn đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục nghe người làm nói chuyện.
“Nhưng mà... cô nói xem, cô ấy dù ngốc nhưng mấy ngày hôm nay lại rất ngoan ngoãn. Bảo cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó, cũng không đi lung tung quấy rối nữa, mà cũng chẳng nói lời nào, cứ như bị cấm vậy. Mà cô đoán xem, hôm qua tôi thấy cái gì?”
“Cái gì?”
“Cô Cảnh từ ban công nhảy xuống dưới. Làm tôi giật cả mình, tôi còn cho là cô ấy nghĩ không thông, đang định chạy tới xem như thế nào thì lại thấy cô ấy đang đứng trên thảm cỏ, trông hoàn toàn bình thường như chẳng có việc gì xảy ra ý.”
“Nhất định là cô ấy không vui nên muốn nhảy lầu dọa người, tầng hai thì làm sao có chuyện gì được.”
“Dù không có chuyện gì cũng không thể đứng bình thường như thế được. Đáng sợ hơn nữa là khi tôi xoay người tới tủ quần áo lấy ga trải giường để trải lên giường, quay đầu lại đã thấy cô ấy đứng trên ban công rồi, dọa tôi sợ muốn chết. Cứ như ma vậy.” “Hay là cô nhìn nhầm. Có phải cô ấy vào cửa mà cô không để ý không.”
“Tôi cũng không rõ lắm.”
“Đầu óc của cô ấy có chút mơ hồ, không cần để ý. Hôm đó tôi cũng giúp cô ấy giặt đồ, cô ấy nói ngài Lục đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy làm vợ mà không biết làm gì cả, trước giờ cũng chưa làm gì cho ngài Lục thế nên phải giặt quần áo cho ngài Lục. Tôi đã khuyên cô ấy là ngài Lục sẽ không cảm kích đầu mà cô ấy còn không chịu tin. Lần này bị thương cũng đáng đời...”
“CHOÁNG” một tiếng, cái cốc trên tay Lục Minh rơi xuống đất vỡ tan.
Khi nghe người giúp việc nói cô nhảy từ trên lầu xuống, tim anh như muốn vọt lên tận cổ họng, cũng may cô không có chuyện gì. Vậy mà không ai nói cho anh biết chuyện này.
Người giúp việc lúc này mới phát hiện ra Lục Minh đang đứng ngoài cửa bếp, họ giật mình đứng phắt dậy, gập người cúi đầu hổ một tiếng: “Ngài Lục.”
“Các cô đang làm gì?” Lục Minh quét mắt nhìn nho, cam, các loại hoa quả ở trong túi ni lông. Người giúp việc hoảng loạn giải thích: “Ngài Lục... Hôm qua quản gia Ngô nói những trái cây này không còn tươi nữa nên bảo bọn tội ném đi, tôi nghĩ những trái cây này vẫn còn dùng được, chưa bị hỏng, ném đi thì tiếc quá, nếu đã không cần nữa thì chúng tôi nghĩ hay là chúng tôi mang về...”
“Quần áo bị ném đi đâu rồi?” Lục Minh ngắt lời cô hầu gái.
“Hả?...” Đột nhiên Lục Minh quăng ra một câu làm bọn họ không hiểu anh có ý gì.