“Chuyện này không đáng cười chút nào đâu!” Cảnh Y Nhân tức giận muốn xù lông.
“...” Cảnh Hi không để ý mà cười khẩy, giống như thật sự định phi xe xuống sông ở đoạn ngoặt phía trước.
Bánh xe xoay tròn, tiếng săm lốp chà sát trên mặt đất, có vẻ Cảnh Hi không muốn giảm tốc độ xuống mà càng tăng tốc nhanh hơn...
Cả người Cảnh Y Nhân dân về phía sau, nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã tái mét.
Không phải cô sợ xe của Cảnh Hi lao xuống sông mà cô cực kì sợ nước, lỡ đâu không nổi lên được thì sẽ bị chết đuối, giống như hồi nhỏ cô bị người ta đạp xuống giếng.
Loại cảm giác sợ hãi khi sắp chết kia cô không muốn trải qua một lần nữa.
Ngay khi xe sắp phi xuống sông, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Đột nhiên, Cảnh Hi phanh gấp, chiếc xe rung lên, dừng ngay tại chỗ.
Cả người Cảnh Y Nhân đổ về phía trước, nếu không cài dây an toàn thì chắc chắn lúc này cô đã đập vỡ kính chắn gió bay ra ngoài rồi. Cảnh Y Nhân từ từ mở mắt, sau khi phát hiện mình vẫn an toàn, cơn phẫn nộ vì bản thân bị đùa giỡn mới bốc lên đầu.
Đôi tay nhỏ nhắn đập loạn lên người Cảnh Hi, cô phát tiết cơn giận, hét lên với Cảnh Hi. “Cậu làm cái gì thế hả? Chơi vậy rất vui sao? Sao cậu không lái thẳng xuống rồi chết đuối luôn đi.” Đây là lần nổi giận gay gắt nhất của cảnh Y Nhân từ khi sinh ra tới giờ. Cảnh Hi cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô rồi cười cười. “Nhìn thử mà xem, giờ mới có tinh thần chứ. Chị không nên nghĩ linh tinh nữa. Có chuyện gì thì nói ra là được mà.”
“...” Cảnh Y Nhân sửng sốt, đờ mặt ra nhìn Cảnh Hi, lúc này cô mới nhận ra Cảnh Hi cố tình trêu chọc cô.
Trong đầu cô lại hiện lên cảnh mấy hôm trước cậu hung dữ với cô, lại còn vứt bộ quần áo cô cực khổ giặt sạch rồi thêu lên nữa. Trong lòng cô vốn dĩ đang ấm ức, bực bội mấy ngày nay, giờ còn bị Cảnh Hi đùa giỡn, vừa rồi cô rất sợ.
Vốn dĩ không có chuyện gì, nhưng trong chớp mắt, nỗi ấm ức của cô như được nhân lên gấp trăm lần. Cô cắn cắn môi dưới, nhìn Cảnh Hi chằm chằm, nước mắt tí tách rơi xuống. Trước giờ cô chưa từng khóc như vậy, cô từng đi theo cậu lên chiến trường, trước thiên quân vạn mã mà cô còn không bị dọa khóc.
Khi bị hoàng hậu nương nương gây khó dễ, bị phi tần đùa cợt cô vẫn có thể đối phó rất nhuần nhuyễn, điều luyện, tuy rằng có lúc phải chịu thiệt, nhưng trước giờ cô chưa từng khóc như vậy.
Rõ ràng chẳng có chuyện gì nhưng trong lòng cô thấy ấm ức lắm.
Thấy Cảnh Y Nhân đột nhiên bật khóc, Cảnh Hi giật mình hoảng hốt, tay chân không biết phải làm sao.
Cậu nghĩ vừa rồi mình làm hơi quá đáng nên dọa cô sợ rồi. Cảnh Hi bỏ tay cô ra, tháo dây an toàn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, giúp cô lau nước mắt, càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn. “Đừng khóc! Đừng khóc! Y Nhân ngoan nào!” Cảnh Hi dỗ dành cổ như dỗ trẻ con, mà rõ ràng Y Nhân còn lớn hơn cậu nửa tuổi.
Cảnh Hi rút hai tờ khăn giấy ra giúp cô lau mặt, nhưng nước mắt của Cảnh Y Nhân tựa như không thể dừng lại được.
Lồng ngực Cảnh Hi thắt lại, cậu khom người vùi đầu cô vào trong ngực, vỗ vỗ đầu cô để động viên.
“Là tôi không tốt! Tôi là người xấu! Chị cứ đánh tôi đi!” Nói rồi Cảnh Hi cầm một tay cô đập vào ngực mình.
“Y Nhân ngoan nào! Đừng khóc! Tôi sẽ không dọa chị nữa, tôi bảo đảm sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Khóc rồi lại khóc, Cảnh Y Nhân khóc nấc lên, sự ngột ngạt bao ngày qua dường như được phát tiết hết, trong lòng cô đã thoải mái hơn.
Cô ngẩng đầu khỏi lồng ngực của Cảnh Hi, ngồi thẳng dậy.
Lồng ngực trống rỗng, Cảnh Hi hơi thất vọng nên nhíu mày, cậu giơ tay lên gạt đi nước mắt trên mặt cô.
Cậu lo lắng mở lời: “Vừa khóc một cái đã không ngừng được rồi, sau này phải làm sao đây?”