Quý Quân Tuyết giật mình, theo bản năng ôm lấy cổ Cảnh Triệt, hỏi điều mà mình muốn hỏi lúc trước.
“Anh Cảnh Triệt, anh đưa em về có phải sẽ không còn gì nữa phải không?”
“...” Nghe vậy, Cảnh Triệt khựng bước lại, hơi nhíu mày.
“Phong Thiên Lãnh nói với em sao?” “Vâng!” Quý Quân Tuyết gật đầu
“Đúng là anh ta vì không để em quay về mà lời nào cũng nói được!” Nói rồi Cảnh Triệt nhẹ nhàng đặt Quý Quân Tuyết trên chiếc giường mềm mại, rồi cởi giày cậu, cùng cậu nằm trên giường.
“...” Quý Quân Tuyết ngẩn ra nhìn Cảnh Triệt.
“Nói như vậy Phong4Thiên Lãnh lừa em sao? Nhưng trông anh ta cũng không giống như đang nói dối...” Cảnh Triệt ngắt lời Quý Quân Tuyết
“Quân Tuyết! Anh sẽ không không còn gì cả, nhưng anh còn có em, em chính là tất cả của anh.” Nói rồi Cảnh Triệt lại cúi người xuống, hôn lên bờ môi của Quý Quân Tuyết
“Vì em, mất đi cả thế giới thì đã làm sao!”