Nụ hôn của Lục Minh vừa bá đạo lại vừa dịu dàng, đầu lưỡi khéo léo cạy mở hàm răng của cô, lướt qua mỗi một tấc da thịt mềm mịn trơn mượt trong cái miệng nhỏ xinh thơm tho của cô. Nụ hôn ngọt ngào đến nỗi khiến Lục Minh chìm đắm vào đó.
Giữa hai hàng lông mày hiện lên sự dịu dàng tựa như làn nước vậy. “...” Trái tim Cảnh Y Nhân đập thình thịch, cô ngây ngốc nhìn Lục Minh.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Minh hôn cô, nhớ tới nụ hôn lần trước, cô chỉ thấy có chút ngứa ngứa, ngoài ra không cảm thấy gì cả.
Nhưng hôm nay cô cảm nhận được một thứ cảm giác mà cô có thể diễn tả thành lời, nó như một dòng nước ấm áp chảy vào tim cô.
Miệng của cậu mềm mại, vừa thơm lành, lại vừa ngọt ngào, giống như kẹo bông QQ trong ti vi ấy. Cảnh Y Nhân vô thức trúc trắc liếm một chút. Cô vô thức đáp lại làm Lục Minh ngẩn ra, tim anh bị lỡ nhịp, đập điên cuồng, hô hấp dồn dập, giây tiếp theo anh cuồng nhiệt hôn cô. Anh ôm lấy thân thể nhỏ bé yêu kiều của cô, bàn tay di chuyển khắp trên người cô.
“Cậu... cậu ơi...” “Ừm!” Lục Minh vừa hôn cô vừa dịu dàng trả lời.
“Chúng ta đang... làm tình sao?” Lần trước, sau khi La Mỹ Mỹ nói với cô từ này, cô vẫn luôn tò mò, nhưng không tìm được đáp án.
Hiện giờ bọn họ làm chuyện như thế này khiến cho cô có chút cảm giác và suy đoán có lẽ là vậy.
Nghe vậy, động tác của Lục Minh khựng lại, anh suýt chút nữa thì phun ra máu.
Anh ngẩng đầu lên khỏi hõm cổ cô, đôi mắt long lanh của cô mở to, mê man nhìn anh.
Trải qua chuyện lần trước cô không biết về “cậu em”, Lục Minh đã biết cô không nắm được rất nhiều chuyện.
Miệng anh nở một nụ cười gian: “Hôn môi! Biểu thị quan tâm! Chào hỏi! Đó còn là lễ nghi! Không phải là làm tình! Nếu cô muốn, mà không ngại thì chúng ta có thể thử một lần.”
“...” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân nhíu mày, giống như nhớ tới điều gì đó, cô bất ngờ đẩy Lục Minh ra.
“Cậu lừa người.”
Dù cô không nắm được nhiều thứ nhưng cô cũng biết hôn môi là việc mà những người cực kỳ thân mật mới có thể làm, giống như chỉ có vợ chồng mới có thể động phòng hoa chúc vậy.
Tuy cô cũng không biết động phòng hoa chúc phải làm những gì, nhưng chuyện hôn môi này nhất định là chỉ những người đã từng hứa hẹn chuyện chung thân mới có thể hôn.
Lục Minh nhếch miệng cười gian: “Không hề lừa cô.” Nói rồi Lục Minh vươn người, lấy ipad để trên tủ đầu giường, bật một đoạn phim tình cảm nước ngoài rất nổi tiếng lên, tua tới một cảnh đưa Cảnh Y Nhân xem.
Cảnh Y Nhân xem mà nhíu mày, nam chính trong lịch này trước khi ra ngoài không chỉ hôn vợ, mà còn hôn cha mẹ anh ta nữa.
Một lát sau cha và anh trai của nữ chính tới, nữ chính lại hôn cha và anh trai mình.
“Đã hiểu chưa?” Lục Minh nhìn cô cười nhạt. “...” Cảnh Y Nhân nhấc mắt lên nhìn Lục Minh, vẻ mặt đầy ngờ vực. Cậu bắt đầu coi cô là khỉ để đùa giỡn đây mà. Nếu không phải mấy ngày nay cô mò mẫm mấy thứ trong điện thoại di động thì cậu nói như vậy chắc cô đã tin thật rồi.
Nhưng cô biết đây là do lễ nghi của các nước không giống nhau. Đó chỉ là lễ nghi của người phương Tây mà thôi. Hơn nữa, trước kia ở hoàng cung cũng có người phương Tây, cô còn được nhận cái nghi lễ hôn tay đó.
Tuy rằng lúc đó mặt có đỏ lên nhưng không có nghĩa là cô không biết gì.
Nhưng mà cô lại có chút tò mò rốt cuộc cậu định làm gì, với lại cậu muốn lừa cô tới bao giờ? Nên cô giả vờ ngây thơ gật đầu một cái. Lục Minh vứt IPAD qua một bên, tiếp tục cúi người xuống, hôn lên đôi môi đầy mê hoặc của cô.
Rồi anh còn thì thầm bên tai cô: “Ngày mai không tới lớp học nhảy nữa. Chúng ta đổi điệu nhảy khác.” Không thể không nói mùi hương trên người của Lục Minh rất dễ chịu.