“...” Cảnh Y Nhân theo bản năng giãy giụa.
Tuy cô không biết chuyện vợ chồng phải làm như thế nào nhưng bởi vì cô không biết nên cô mới sợ.
Đối với việc mà mình không biết, không hiểu thì luôn có cảm giác lo sợ, lại thêm cô không muốn “cậu” coi cô là một người khác nên mới làm như vậy với cô, nên cô liều mạng phản ứng. Chỉ là Lục Minh còn chưa kịp hưởng thụ thời khắc tươi đẹp ngắn ngủi này thì hai tiếng “Cốc cốc” gỗ ngoài cửa đã làm gián đoạn chuyện của họ.
Rồi giọng của quản gia Ngô truyền từ ngoài vào: “Ngài Lục, ông Cảnh Đức Chính tới rồi ạ. Ông ta nói đến tìm cô Cảnh.”
“...” Động tác của Lục Minh đột nhiên dừng lại, anh nhíu mày thật chặt. Rồi anh lưu luyến khẽ cắn môi dưới mềm mại của cảnh Y Nhân, đôi môi căng hồng trượt ra khỏi miệng anh. Lục Minh chống tay trên người cô, hít một hơi thật sâu rồi nhắm chặt mắt lại, một hồi sau đột nhiên mở bừng ra. Giống như đang phải chịu một nỗi đau cực hạn vậy. Sau đó anh bình thản trả lời: “Biết rồi.”
Lục Minh ngồi dậy khỏi người Cảnh Y Nhân rồi kéo cô dậy khỏi giường, vuốt vuốt cái váy nhăn nhúm trên người cô.
Anh nâng khuôn mặt cô lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau bờ môi bị anh hôn đến sưng đỏ. Trong đầu Cảnh Y Nhân mơ mơ hồ hồ hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô đứng nguyên tại chỗ một hồi rồi mới nhận ra rằng Lục Minh đã bỏ qua cho cô rồi. Mà cảnh Đức Chính lại tới tìm cô.
Từ trước tới giờ Cảnh Y Nhân vẫn luôn chán ghét người cha này. Đây là lần đầu tiên ông ta chủ động tới nhà tìm cô, nếu như phải làm theo lễ nghi hôn môi mà Lục Minh lừa cô thì lát nữa cô phải hôn Cảnh Đức Chính sao?
Cảnh Y Nhân nghĩ tới mà thấy buồn nôn.
Nghĩ đến vừa rồi bị Lục Minh bắt nạt, đột nhiên cảnh Y Nhân muốn đùa dai một chút, cô nàng mắt lên nhìn Lục Mình rồi giả vờ không hiểu gì mở miệng hỏi:
“Cậu ơi, lát nữa cháu phải hôn cha à?” “Cô dám.” Cảnh Y Nhân còn chưa nói hết Lục Minh đã trợn mắt cảnh cáo.
“Ngoại trừ tôi ra. Cho dù là ai cũng không được hôn, biết chưa?” “Không biết. Cháu phải hôn. Đây là lễ nghi mà.” Biết ngay là “cậu” cố ý lừa cô để đùa giỡn cô mà.
“Không biết thì học rồi sẽ biết. Cô có gan thử xem.” Lục Minh thản nhiên ném lại một câu rồi xoay người ra khỏi phòng. “...” Cảnh Y Nhân bĩu môi, làm một cái mặt quỷ với bóng lưng của Lục Minh. Không phải nói nơi này không có hoàng đế sao? Cô thấy cậu hoàn toàn giống như một vị hoàng đế, chuyên quyền bá đạo, chỉ có lời của cậu mới là đúng, lời của cậu chính là thánh chỉ. Bây giờ đang là giờ ăn tối, sau khi Lục Minh xuống tầng, anh cứ thể đi tới bàn ăn.
Cảnh Đức Chính cũng ở lại ăn cơm.
Trên bàn cơm, lễ nghi dùng bữa của Cảnh Đức Chính rất ra dáng, nhai kỹ, nuốt chậm.
Thi thoảng ông ta lại cung kính nói chuyện gia đình với Lục Minh, Lục Minh cũng chỉ thản nhiên “Ừm!” một tiếng chứ không hề nói thêm lời nào khác.
Cảnh Đức Chính lại quan tâm tới Cảnh Y Nhân, hỏi cô đôi ba câu, bảo cô không có gì làm cũng đừng gây phiền phức cho Lục Minh, phải chú ý tới hành động và cử chỉ của mình.
Trên bàn ăn, Lục Minh và cảnh Y Nhân nói rất ít, chỉ có một mình Cảnh Đức Chính nói chuyện.
Lục Minh cũng nhìn ra Cảnh Đức Chính nói quanh co một hồi vẫn chưa nói vào vấn đề chính, chứng tỏ lần này Cảnh Đức Chính thật sự không phải tới đây tìm anh để nhờ giúp đỡ.
Lục Minh ăn xong thì đứng dậy, cứ thế đi về phòng sách.
Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người cảnh Y Nhân và Cảnh Đức Chính. Lục Minh vừa đi Cảnh Đức Chính liền bưng bát sang ngồi sát bên cạnh cảnh Y Nhân, rồi nhỏ giọng thì thầm bên tại cô: “Y Nhân, còn hai tháng nữa là đợt tuyển cử của thủ trưởng đại nhân kết thúc, con đã biết chưa?”
Cảnh Y Nhân cầm thìa múc canh, thổi thổi rồi bỏ vào miệng. Tiếp đó cô cầm khăn ăn, lau khóe miệng, không nhanh không chậm nói: “Biết đại khái thôi.” Cảnh Hi đã nói với cô rồi.