Suy nghĩ một lát, cảnh Y Nhân nhìn chị tạo mẫu tóc qua gương, kiêu ngạo mở miệng nói: “Tôi muốn làm kiểu tóc không thô thiển, đẹp nhất, thời thượng nhất, cô xem khuôn mặt tôi thích hợp với kiểu
nào thì giúp tôi làm kiểu ấy.” Chị tạo mẫu tóc nhìn cảnh Y Nhân một lượt từ trên xuống dưới: “Có thể cắt ngắn không?” “Không thể” Cảnh Y Nhân không cần nghĩ ngợi đã từ chối, bảo cô cắt kiểu tóc như bị chốc đầu giống cô gái bên cạnh thì thà bảo cô đi làm ni cô cho rồi.
“Kiểu giống thần tượng được không?” “...” Cảnh Y Nhân không hiểu đó nghĩa là gì?
Chị tạo mẫu tóc chỉ vào vài tờ áp phích có hình những ngôi sao lớn dán trên gương ở phía sau, trong đó còn có một tâm chụp Cảnh Hi.
tấm áp phích chụp Cảnh Hi, Cảnh Y Nhân hiểu mà như không hiểu ù ù cạc cạc gật đầu. “Vậy để tôi giúp cô nhuộm một màu mốt nhất hiện nay nhé. Bảo đảm cô xinh như minh tinh luôn.” “...” Cảnh Y Nhân lễ phép mỉm cười gật đầu: “Được.”
Chị tạo mẫu tóc cầm thuốc nhuộm, bảo trợ lý giúp Cảnh Y Nhân quấn tóc.
Một lát sau, tóc của cô được quấn lên trông giống Bao Tô Bà trong phim Tuyệt đỉnh Kungfu, khuôn mặt nhỏ xinh của cô trông như chỉ nhỏ bằng một bàn tay, trên đầu quấn lô đủ màu sắc.
Cảnh Y Nhân nhìn dáng vẻ của mình thì tự phì cười.
Rồi cô lại nhìn mấy người phụ nữ đang dựa lưng vào tường đọc sách cũng giống hệt cô, tóc bị quấn thành từng lô một, trên đỉnh đầu còn có một cái máy, cắm đủ loại dây điện. Chị tạo mẫu tóc bận rộn trên đầu Cảnh Y Nhân đến hơn một tiếng vẫn chưa làm xong, Cảnh Y Nhân ngồi lâu đến mông cũng tê rần. Cô nhúc nhích trái phải một chút, điều chỉnh tư thế cho dễ chịu.
Khách ra ra vào vào trong salon tóc không ngừng. Người đàn ông ngồi cạnh Cảnh Y Nhân đã đi rồi, sau đó có một người phụ nữ vóc dáng cao gầy đi vào.
Người phụ nữ đó mặc một cái váy liền thân bó sát người màu đỏ, đôi chân thon dài đi một chiếc tất lưới gợi cảm màu đen và một đôi giày cao gót đính đá lấp lánh.
Cô ấy ngồi xuống ghế, để túi xách màu đỏ ánh kim sang một bên, cao ngạo nói: “Gọi ông chủ các cô đến đây. Bảo cậu ta làm cho tôi.”
Nói rồi cô ấy lấy một thỏi son trong túi ra, rướn cổ về phía gương để tô son.
“Chị Lộ Lộ ơi! Em xin lỗi! Hôm nay ông chủ không có nhà rồi...” Động tác bồi son của cô gái khựng lại, cô sầm mặt: “Không có nhà?” “Vâng ạ, chị Lộ Lộ, ông chủ đi thành phố Z để đặt hàng rồi.” Người phụ nữ tên là Lộ Lộ nhíu mày quát: “Vậy tóc của tôi làm sao bây giờ?” Nói rồi cô cất son đi, vuốt tóc phía sau gáy mình ra đằng trước nhìn nhìn. “Tối nay tôi có một cuộc hẹn rất quan trọng. Các cô có biết hôm nay tôi đi gặp ai không hả?”
“Cảnh Hi. Nam thần quốc dân Cảnh Hi đó. Tôi không biết. Hôm nay các cô nhất định phải nghĩ cách làm cho tôi thật xinh đẹp. Nếu không các cô đừng hòng làm ăn tiếp nữa.” Lộ Lộ giở trò vô lại, hai tay khoanh trước ngực, cằm hận không thể hất lên trời.
“...” Cảnh Y Nhân lúc đầu không để ý tới cô gái này, nhưng sau khi nghe thấy tên Cảnh Hi liền theo bản năng nhìn cô gái này một cái.
Trông cô ta cũng trẻ trung, xinh đẹp. Vóc dáng thì gần giống với cảnh Y Nhân nhưng khung xương lại to hơn một chút.
Cảnh Y Nhân theo bản năng mở miệng hỏi cô: “Cô gặp Cảnh Hi làm gì vậy?”
“...” Nghe có câu hỏi, Lộ Lộ coi thường nhìn cảnh Y Nhân một cái. Tuy cô chỉ nhìn thoáng qua nhưng sau khi thấy cảnh Y Nhân, trong con mắt không dầu được về kinh diễm. “Sao vậy? Cô biết Cảnh Hi à?”