Cảnh Y Nhân ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm!”
“...” Cô gái cười trào phúng: “Cô là cái quái gì? Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe chị họ tôi nói Cảnh Hi có qua lại với người phụ nữ nào cả.”
“...” Nghe vậy, vốn Cảnh Y Nhân đang cười mặt chợt tối sầm lại, cô thấy người phụ nữ này biết Cảnh Hi thì mới nói mấy câu với cô ta, nếu không đã chẳng thèm để ý đến cô ta rồi. Vô duyên vô cớ bị người ta coi thường. Cảnh Y Nhân nhướn mày, theo bản năng hỏi: “Chị họ của cô?” “Chị họ của tôi là người đại diện của Cảnh Hi. Những chuyện liên quan đến Cảnh Hi chị ấy rõ nhất. Tối nay Cảnh Hi tổ chức một buổi ký tặng album mới ở quảng trường Hoằng Đạo. Bây giờ đã có người tới đó xếp hàng rồi, người đông như nêm luôn.”
Lộ Lộ đắc ý nói, rồi vuốt vuốt đoạn tóc thả trước ngực, cố tình làm ra dáng vẻ quyến rũ vô cùng. Trong miệng lại ngâm nga hai câu trong album mới Y Nhân Như Mộng của cảnh Hi.
“Hôm nay nhờ phúc của chị họ, sau khi kết thúc buổi ký tặng thì tôi sẽ có may mắn được dùng bữa tối với Cảnh Hi đó.”
Lộ Lộ huênh hoang nói, trông dáng vẻ đắc ý vô cùng.
Người phục vụ đứng bên cạnh ngưỡng mộ nhìn nhưng cũng không dám thất lễ với Lộ Lộ, vội mở miệng nói với cô: “Chị Lộ Lộ ơi! Ông chủ không có nhà thì em bảo cửa hàng trưởng tới làm cho chị nhé, bảo đảm chị sẽ vừa ý.”
Lộ Lộ thản nhiên “Ừ” một tiếng rồi lấy một hộp thuốc lá trong túi xách ra, rút một điếu ngậm trong miệng. Tiếp đó cô chậm rãi lấy bật lửa ra chậm.
Ngay cả nhạc trong salon tóc cũng vì muốn làm hài lòng Lộ Lộ mà đổi thành ca khúc kêu gào thảm thiết rất HIGH kia của Cảnh Hi. Cảnh Y Nhân không quan tâm nhìn Lộ Lộ một cái, lúc này cô mới chú ý thấy trên tại cô ấy đeo một chiếc khuyên tai giống y hệt Cảnh Hi.
Cô ấy mê đắm Cảnh Hi tới mức nào thế?
Cảnh Y Nhân thu tầm mắt lại.
Từ trước tới giờ cô không biết là Cảnh Hi lại nổi tiếng như vậy đó.
Giờ còn chưa đến trưa mà đã có người đi xếp hàng chỉ vì muốn Cảnh Hi ký tặng cho?
Tên của cậu ta đáng giá vậy sao?
Dưới cái nhìn của Cảnh Y Nhân, ngày trước cũng chỉ có chữ ký của hoàng đế cữu cữu mới đáng giá, chỉ cần cầm chữ ký của cậu ra là có thể diễu võ dương oai rồi.
Cảnh Y Nhân lười biếng tựa vào ghế, tay nghịch nghịch móng tay rồi cười phì một tiếng. “Tôi nghĩ Cảnh Hi sẽ không vui vẻ gì khi tới đó đâu.” Lộ Lộ ngả ngớn nhả ra một luồng khói, liếc mắt sang nhìn cảnh Y Nhân, chờ câu tiếp theo của cô. Cảnh Y Nhân nói như thể đương nhiên: “Không có người đàn ông nào thích một phụ nữ nhiều tuổi hơn so với mình. Huống hồ là cảnh Hi. Cậu ấy rất soi mói đó.” Câu nói của Cảnh Y Nhân hé lộ mối quan hệ của cô với Cảnh Hi không phải bình thường, mà là rất quen thuộc.
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy đã tựa như con dao giết người vô hình, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều vô cùng đau khổ và căm hận cái chữ “nhiều tuổi“.
“...” Lộ Lộ vừa nghe hai mắt đã trợn trừng lên, nghiến răng nói: “Bà cô này! Tôi mới 22 tuổi thôi đó! Cái gì mà nói nhiều tuổi chứ?”
“...” Bà cô?
Nghe cách gọi của người phụ nữ kia, Cảnh Y Nhân liếc nhìn mình trong gương, lúc này mới chú ý đến kiểu tóc như Bao Tô Bà trong phim Tuyệt đỉnh Kungfu này làm cô có chút giống mấy bà cô thật.
Nhưng cô mới 14 tuổi! À không 19 tuổi, lại bị người ta gọi là bà cô. Cơn giận của Cảnh Y Nhân dâng lên. “Cảnh Hi mới 18 tuổi! Cô là người phụ nữ hơn cậu ấy tận 4 tuổi mà còn không biết xấu hổ à?” “...” Khóe miệng cô gái giật giật một cái: “Bà cô ơi, cô từ trong khe núi nào chui ra vậy? Đã là thời đại nào rồi còn quan tâm đến tuổi tác?”
“Tình yêu chân thành sẽ không đoái hoài tới tuổi tác.” Cô gái tự hào nói, rồi lườm Cảnh Y Nhân một cái trắng cả mắt, kiên cường nói: “Cô tranh cãi với tôi làm gì? Có phải có nghe tôi nói mình được đi ăn với Cảnh Hi nên ghen tỵ không?”