Lục Minh ngồi ở phía sau, trong mắt ánh lên vẻ kinh diễm.
Coi như là thỏa mãn. Lục Minh thanh toán hóa đơn, cũng trả luôn phần của Lộ Lộ. Lộ Lộ nói không để ý chút tiền này, chẳng qua đây là do Lục Minh mời, vậy nên cô ấy có thể mang ra khoe suốt mấy ngày lận.
Lộ Lộ kéo Cảnh Y Nhân rồi nói với Lục Minh: “Tổng giám đốc Lục này! Tôi đã hẹn đi dạo phố với Y Nhân rồi, anh không ngại chứ?”
Nhìn dáng vẻ phóng khoáng của Lộ Lộ, rồi lại nghĩ tới Cảnh Y Nhân nên tự mình tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, Lục Minh không từ chối. Anh thản nhiên gật đầu đồng ý: “Vậy thì phiền cô Lý Lộ rồi. Tôi tới nhà hàng cà phê chờ hai người. Các cô cứ tự nhiên nhé.”
“...” Nghe thấy Lục Minh gọi tên mình, trong tích tắc Lộ Lộ trợn tròn mắt, không thể tin nổi chỉ vào mũi
mình: “Tổng giám đốc Lục biết tôi sao?” “Thiên kim của thị trường, là nữ chủ quản báo phát thanh viên của truyền thông Hoàn Cầu. Ai mà không biết chứ!”
“...” Cảnh Y Nhân hừ một tiếng không phục, cắn môi dưới. Cô không biết đây này! Đây là biến tướng mắng cô có mắt mà không thấy núi Thái Sơn phải không? Hay là bảo cô có mắt không tròng? Trước khi cắt tóc Lộ Lộ từng nói cô ấy là “nữ trư bác” đó. Cô vẫn nghĩ cô ấy làm nghề mổ lợn. Bây giờ nghe từ miệng Lục Minh nói ra thì đương nhiên không phải nghề mổ lợn rồi.
Lộ Lộ kéo Cảnh Y Nhân vào trung tâm thương mại đi dạo, xem mỹ phẩm, xem quần áo con gái. Cảnh Y Nhân vốn không muốn đi nhưng những gì Lộ Lộ nói với cô đúng là cô chưa từng thấy, mà cô rất ngạc nhiên, những thứ này Lục Minh cũng không dạy cô.
trung tâm thương mại cổ mua mười thỏi son, theo như Lộ Lộ nói, thì dùng cái này bôi lên môi sẽ rất đẹp, muốn màu gì thì có màu đó, thế là cô mạnh tay mua hẳn mười thỏi, mỗi ngày bôi một màu.
Rồi bọn họ lại đi sắm quần áo, quần áo của Cảnh Y Nhân vẫn luôn rất bảo thủ, toàn là váy dài tới mắt cá chân. Lộ Lộ giúp cô chọn vài cái quần hơi ngắn một chút nhưng cũng không quá hở hang để cho cô thử. Tuy Cảnh Y Nhận thấy hơi xấu hổ nhưng không thể phủ nhận đúng là rất dễ nhìn. Cảnh Y Nhân vẫn không dám mặc như vậy ở ngoài, cố định bụng những trang phục này chỉ nên mặc ở nhà thôi.
Hai người đi dạo tới lúc trời bên ngoài đã tối đen.
Lộ Lộ vào nhà vệ sinh một lần, Cảnh Y Nhân đứng ngoài chờ cô.
Ước chừng đợi mười phút thì Lộ Lộ mới đi ra, vừa hay bên nhà vệ sinh nam có một người đàn ông ngoại quốc cỡ tuổi trung niên đi ra, ông ta mặc đồ thể thao, đứng rửa tay ở bồn rửa.
Cảnh Y Nhân nhìn bóng lưng người ngoại quốc đó thấy có vẻ quen quen, theo bản năng cô nhìn vào gương xem mặt người ta một cái.
Liếc một cái Cảnh Y Nhân đã hô lên: “Quản gia Ngô.” Cảnh Y Nhân nhìn quản gia Ngô từ trên xuống dưới một lượt, bình thường ông mặc một thân áo măng-tô truyền thống, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy quản gia Ngô ăn mặc thoải mái như vậy.
Quản gia Ngô đang rửa tay theo bản năng quay đầu lại, ông hơi giật mình khi nhìn thấy cảnh Y Nhân.
Bàn tay hơi thô ráp đóng vòi nước lại, rồi rút một tờ giấy ra lau tay, ông cung kính hỏi: “Cô Cảnh sao lại ở đây?”
Cảnh Y Nhân nhìn Lộ Lộ đứng cạnh, bình thản nói: “Bạn cháu đưa cháu đi sắm đồ.”
Ánh mắt quản gia Ngô lúc này mới nhìn sang Lộ Lộ ăn mặc gợi cảm đứng bên cạnh, ông đưa tay ra khách sáo nói: “Xin chào cô Lý Lộ.”
“...” Lý Lộ và Cảnh Y Nhân đồng thời ngạc nhiên. Hóa ra ai cũng biết Lộ Lộ?
“Ông cũng biết tôi sao?” Lộ Lộ đưa tay ra bắt tay với quản gia Ngô. “Thị trưởng thành phố S chỉ có một vị thiên kim! Chỉ cần là người quan tâm tới chính trị thì ai mà không biết chứ?”
Lộ Lộ cười rất lễ phép.
“Sao bác lại ở đây vậy?” Cảnh Y Nhân hỏi quản gia Ngô.