“...” Thư ký có vẻ hơi căng thẳng, do tiếng máy sấy quá to khiến Lục tổng không nghe thấy sao?
Thư kí lại thử gõ cửa một cái, sau đó mở miệng nói to hơn một chút: “Tổng giám đốc Lục, bộ phận tiêu thụ có văn kiện khẩn mang tới cần chữ kí của ngài ạ.”
“...” Lục Minh không có bất kỳ phản ứng nào như trước, lần này còn không buồn quay đầu lại. Thư kí căng thẳng không dám gọi nữa, chỉ đứng chầu chực ở cửa phòng, mãi đến khi tiếng máy sấy tắt đi, tiếp đó cửa phòng bị kéo ra.
Bóng người cao ngạo của Lục Minh bước từ trong ra.
Anh nhanh chóng rút tập văn kiện thư ký ôm trong ngực, bước chân không hề dừng lại trở về trước bàn làm việc ngồi xuống.
Ngón tay thon dài nhàn nhã lật xem văn kiện, đại khái tầm 3 phút, Lục Minh cũng không ký tên, mà dùng bút khoanh một vòng tròn ở chỗ nào đó.
Anh bình thản nói với thư kí: “Chỗ này viết số tiền sai rồi. In lại một phần rồi mang đến đây.” “...” Thư kí có phần không dám tin, mở to mắt nhìn Lục Minh, rồi lại nhìn chỗ viết số tiền. Ông giời của tôi ơi! Đằng sau viết thừa một số không, nếu phần văn kiện này thật sự gửi ra ngoài thì công ty sẽ chịu thiệt bao nhiêu đây?
Tổng giám đốc Lục thế mà không nổi cáu, còn ôn hòa nhã nhặn bảo cô sửa là được. Tuy rằng lỗi này không phải do cô, nhưng nếu là trước kia cô nhất định không tránh được bị mắng sấp mặt, mà người làm sai việc này chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Thư kí khẩn trương lấy lại bộ văn kiện, cúi người cảm tạ nói: “Vâng, tổng giám đốc Lục.” Bước chân chạy ra khỏi văn phòng còn nhanh hơn bình thường, chỉ sợ một giây sau ông chủ lại đổi ý. Chẳng bao lâu sau cô trợ lý thư kí ôm cả đống túi lớn túi nhỏ đựng đồ quay về mang vào phòng làm việc của Lục Minh.
Tổng giám đốc Lục đang làm việc, nhìn thấy mấy thứ trợ lý thư kí mang đến, anh hờ hững nhìn lướt qua cửa phòng nghỉ bên cạnh, ý bảo cô ta hãy mang qua đó đi. Vì để không quấy rầy Lục Minh làm việc, Cảnh Y Nhân ngồi trên ghế sa lông trong phòng nghỉ nghịch điện thoại di động. Trợ lý thư kí tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, lẳng lặng đem túi lớn túi nhỏ vào phòng nghỉ đặt lên ghế sô pha, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nhìn Cảnh Y Nhân cười cười: “Cô Cảnh, đây là những thứ tổng giám đốc Lục dặn mua cho cô.”
Nói rồi trợ lý thư kí lấy từ trong túi ra một chiếc váy mà cô ta vừa chọn giúp Cảnh Y Nhân, váy xòe màu đen không tay, vừa đáng yêu lại vừa tôn lên khí chất. Còn điểm thêm hạt kim sa lấp lánh nữa, lúc cô ta vừa nhìn đã cảm thấy bộ váy này như thể thiết kế riêng cho cô Cảnh vậy.
Cảnh Y Nhân ngắm bộ váy trước mặt, quả thực mắt sáng lên, chỉ là váy hơi ngắn một chút, Cảnh Y Nhân khi ra ngoài chưa từng mặc bộ trang phục nào hở hang thế này.
Mắt rũ xuống nhìn bộ váy trên người dù đã được sấy khô nhưng vẫn còn vệt sữa trắng đọng lại trên váy. “Nhanh một chút cô Cảnh. Cô đi thay thử xem.” Trợ lý thư kí giục giã, cô cũng muốn xem Cảnh Y Nhân mặc bộ váy này trông như thế nào. Cảnh Y Nhân do dự vài giây, đặt điện thoại di động xuống, mang váy đến phòng vệ sinh thay đồ.
Ước chừng 5 phút sau, Cảnh Y Nhân từ phòng vệ sinh đi ra, có vẻ hơi ngại ngùng ôm lấy cánh tay, khép hai chân lại. Mặc dù dáng vẻ Cảnh Y Nhân có phần ngượng ngùng, trợ lý thư kí vẫn nhìn đến thất thần. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, mái tóc quăn đáng yêu xinh đẹp, phối hợp với bộ váy này, quả thực là đẹp không đỡ được.
Trợ lý thư kí chợt nghĩ tới điều gì, lấy từ cái túi dưới đất lên một chiếc băng đô đính hoa đá cài lên đầu Cảnh Y Nhân.
Sau đó dẫn Cảnh Y Nhân đến tấm gương chạm đất trước tủ quần áo, để cô tự ngắm bản thân.