Cảnh Đức Chính đen cả mặt. Ông cũng không rõ Cảnh Y Nhân rốt cuộc là ngu thật hay đang giả ngu nữa.
Lục Minh ngồi bên cạnh khóe miệng hơi nhếch lên, anh xoa đỉnh đầu Cảnh Y Nhân giống như đang vuốt ve mèo con ngoan ngoãn vậy.
Ăn xong bữa cơm thì cả hai trở về công ty. Bởi vì Crown Club cách công ty rất gần, đi bộ không tới một phút nên Cảnh Y Nhân và Lục Minh đi bộ tới, thế nên lúc về bọn họ cũng chậm rãi tản bộ về.
Vừa ra khỏi hội quán, hai người đi dưới bóng râm của hàng cây xanh trên vỉa hè, Cảnh Y Nhân cười vui vẻ với Lục Minh: “Biểu hiện của cháu hôm nay có phải rất tốt không?”
Lục Minh khẽ cười, yêu chiều nhéo mũi cô.
“Nếu cậu còn dám bảo cháu và bọn họ là một nhóm thì cháu sẽ trở mặt đó.”
Lục Minh biết cô vẫn nhớ chuyện ngày hôm đó. Nhưng cũng vì hôm ấy Cảnh Y Nhân làm loạn cả lên nên anh mới biết trong lòng cô nhóc này vẫn có anh. Tối hôm qua cô còn dám bỏ thuốc anh nữa, tuy rằng cốc cappuccino kia anh không uống nhưng anh cũng đã thu hoạch được không ít.
Lục Minh bình tĩnh nhìn cô, cảnh Y Nhân hiện giờ càng lúc càng giống những cô gái bình thường rồi, cũng không nói những lời kỳ quái như trước nữa.
Đột nhiên hình như Lục Minh nhớ ra điều gì, anh đưa tay ra trước mặt Cảnh Y Nhân: “Đưa vòng tay của cô cho tôi xem một chút.”
“...” Cảnh Y Nhân giơ tay lên trước mặt Cảnh Y Nhân: “Sao vậy ạ?”
Lục Minh cầm cổ tay cô nhìn một chút sao đó trầm mặt, mắt hơi nheo lại. Giống như những gì anh nghĩ, cái vòng tay này không phải vòng tay bình thường, mà bên trong có cài máy nghe trộm. Lục Minh buông tay cô xuống: “Không có gì. Rất đẹp!” Buổi chiều, khi Lục Minh đang làm việc thì Cảnh Y Nhân cầm điện thoại di động, đeo tai nghe đi đi lại lại trong phòng nghỉ, trong miệng không biết đang lâm bấm cái gì. Mãi tới khoảng 4 giờ chiều, Lục Minh đã hẹn buổi chiều sẽ cùng Cảnh Y Nhân đi khiêu vũ, thế nên trước 4 giờ anh đã làm xong các công việc rồi. Đến khi anh vào phòng nghỉ tìm Cảnh Y Nhân thì thấy cô đang đeo tai nghe ngồi dựa trên ghế sa lông, cái miệng nhỏ nhắn thế mà đang lưu loát nói tiếng Anh, đã thế còn nói rất ra dáng nữa. Lục Minh không tin nổi đi tới, gỡ tai nghe của cô xuống. Rồi anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, hỏi: “Cô đang học tiếng Anh?” cảnh Y Nhân gật đầu: “Thật là khó ạ! Cháu học cả một buổi chiều mới học xong trăm câu.” “...” Một buổi chiều học một trăm câu mà còn nói là khó? cảnh Y Nhân hưng phấn nói: “Cháu tải “Ba trăm câu tiếng Anh” về! Rất dễ dùng đó ạ! Về sau cháu sẽ không sợ nghe không hiểu tiếng Tây dương rồi.”
“...” Lục Minh biết ứng dụng này, người bình thường học theo cái ba trăm câu này, nếu nhanh phải học mất một tháng mới xong. Thế mà một buổi chiều cô đã học thuộc được một trăm câu?
Lục Minh chọn vài câu để thăm dò cô, kết quả cảnh Y Nhân đọc thuộc không sai một chữ nào.
Lục Minh không thể không cảm thán trí nhớ của Cảnh Y Nhân thật là kinh người. Khi anh nắm bàn tay nhỏ xinh của cảnh Y Nhân ra khỏi phòng làm việc thì Lý Đồng cũng đứng dậy khỏi chỗ để nhắc Lục Minh.
“Tổng giám đốc Lục, 7 giờ tối nay tổng giám đốc Lưu bên đài truyền hình hẹn ngài bàn về chuyện hợp tác lần trước một lần nữa ạ.” Lần trước bởi vì cảnh Y Nhân nên buổi hợp tác vốn đang tốt đẹp lại thành thất bại. Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội đàm phán, cô ta tuyệt đối không cho phép Cảnh Y Nhân quấy rầy nữa.
Hơn nữa, đêm nay cô nhất định phải làm cho Cảnh Y Nhân hiểu được rằng, cô ta vĩnh viễn không phải là đối thủ của Lý Đồng cô.
“Tôi biết rồi.” Lục Minh bình thản trả lời lại, bước chân vẫn không hề dừng lại mà dắt tay Cảnh Y Nhân đi về phía thang máy.