Ngoài cửa có một giọng nói khá quen thuộc nhưng cô không nhớ là của ai. “Yên tâm đi chị Lý Đồng, loại thuốc kia cần một khoảng thời gian mới có tác dụng mà. Sẽ không thấy hiệu quả ngay đâu. Như thế thì anh Lục Minh sẽ không nghi ngờ chị.”
“Hơn nữa tốt nhất chị nên ra tay lúc có nhiều người, nếu không với tính cẩn thận của anh Lục Minh thì chắc chắn anh ấy sẽ không tùy tiện uống đồ uống chị đưa khi hai người ở cùng một chỗ riêng tư đâu.”
“...” Nghe vậy, sắc mặt Cảnh Y Nhân ngưng lại, tim đập thình thịch. Lý Đông muốn làm gì? Muốn học theo cô bỏ thuốc ngủ Lục Minh sao? “Em biết rồi! Được! Không nói với chị nữa. Em phải về nhà đây. Chúc chị sớm trở thành chị dâu họ của em, em còn chờ món quà lớn của chị đó.”
Sau đó là tiếng người phụ nữ kia rời khỏi nhà vệ sinh.
Nghe được cấu cuối cùng, Cảnh Y Nhân mới nhớ ra cô đã từng gặp người vừa gọi điện thoại kia lúc ở nhà cũ của Lục Minh, đó là em gái họ hàng xa của Lục Minh, tên là Phương Trân Tích, cũng chính là con nhỏ xấu xa đã liên thủ với Lý Đồng bắt nạt cô. Thế mà bây giờ cô ta lại dám bắt tay với Lý Đồng tính toán trên đầu “cậu” của cô.
Cảnh Y Nhân bùng phát lửa giận bừng bừng, cô đẩy cửa phòng vệ sinh công ra ngoài. Cô nhất định phải ngăn cản cậu tham gia bữa tiệc. Cảnh Y Nhân ra khỏi nhà vệ sinh, xông thẳng về phía thang máy, trên đường gặp Phương Trân Tích đang đeo túi xách, đi giày cao gót ở phía trước, hiện giờ cô không rảnh dạy dỗ cô ta, nhưng cũng không thể để cô ta được dễ chịu. Cô vừa lao về phía thang máy vừa tông mạnh vào lưng Phương Trân Tích, sau đó chạy mất hút.
Phương Trân Tích đang yên ổn đi đường bỗng dưng bị tông mạnh từ phía sau, cả người xoay 360 độ tại chỗ rồi ngã ngồi xuống đất. Đầu váng mắt hoa, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại xem ai va vào mình thì chỉ thấy phía trước có một người phụ nữ đi vào thang máy, còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì cửa đã đóng lại rồi.
Cảnh Y Nhân nhìn thấy xe của mình ở ngoài trung tâm thương mại thì lập tức chạy nhanh tới. Cô cũng không vội lên xe mà cúi người hỏi tài xế qua cửa sổ xe: “Có biết cậu đi đâu tham gia tiệc không?” Tài xế mờ mịt lắc đầu: “Không biết thưa cô Cảnh.”
“Vậy cậu đi về phía bên nào?”
“...” Tài xế vẫn mờ mịt lắc đầu, ông vẫn luôn ngồi trong xe nên không để ý. Cảnh Y Nhân lo lắng thò tay vào túi xách lấy điện thoại di động, nhưng mò mãi không thấy.
Lúc này cô mới nhớ ra, vừa rồi khi cô nghe thấy tiếng của Phương Trân Tích thì bị rời sự chú ý, lúc cô kéo quần lên lại tiện tay để điện thoại lên nắp bồn xả nước phía sau. Cảnh Y Nhân lại chạy quay lại lấy. Cô lười phải đợi thang máy nên cứ thế chạy một mạch từ tầng một lên tầng năm qua lối cầu thang thoát hiểm. Mới tới sảnh trước của phòng tập thì có người gọi cô lại, lúc này cô mới hay có người tốt bụng nhặt được điện thoại di động của cô trong nhà vệ sinh nên đã đưa cho tiếp tân rồi. Cảnh Y Nhân nhận điện thoại rồi nói cảm ơn, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Lục Minh. Nhưng điện thoại của Lục Minh không có người bắt máy.
Cảnh Y Nhân nghĩ chắc Phương Trân Tích biết bọn họ ở đâu, nhưng khi hỏi tiếp tân cô mới biết Phương Trân Tích đã đi rồi.
Cảnh Y Nhân lo lắng vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Gọi mười mấy cuộc nhưng vẫn không gọi được cho Lục Minh. Cảnh Y Nhân lo là Lý Đồng đã ra tay thành công rồi, nếu không điện thoại của cậu sao mãi không gọi được như vậy. Cảnh Y Nhân lo không biết phải làm sao, dáng vẻ như chuẩn bị khóc tới nơi, cổ cầm điện thoại di động đi qua đi lại trước cửa trung tâm thương mại. Chỉ cần nghĩ tới chuyện “cậu” của mình, người đàn ông của mình bị người khác ngủ là cô hận không thể chém Lý Đông ngàn đao.