Cảnh Y Nhân ghét bỏ, kinh tởm vẩy vẩy tay. Thấy khăn tắm đột nhiên rơi xuống, cả người trần trụi, Lý Đồng bất chấp cả chuyện khăn tắm có bị dính phân hay không, liều mạng vơ lấy cho người mình lại.
Thế là, từ ngực cho tới bụng đều dính phải thứ màu đen thùi lùi, dinh dính nhớp nháp buồn nôn kia. Mùi thối xộc lên làm Cảnh Y Nhân kinh tởm đến mức phải nôn khan một cái.
Cố vốn định đánh Lý Đồng một trận nhưng giờ lại chẳng buồn ra tay nữa, quá ghê tởm!
Nhân viên phục vụ đứng cạnh sợ bị dính líu nếu lớn chuyên nên vội vàng xoay người đẩy xe dọn vệ sinh đi mất. Lý Đồng ôm khăn tắm trên người, hai mông trần trụi, chỉ thẳng vào Cảnh Y Nhân mà chửi ầm lên: “Cảnh Y Nhân, con tiện nhân này! Tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Cảnh Y Nhân nhếch miệng cười nhạo: “Có bản lĩnh thì cứ thử đi!”
Lý Đồng tức run cả người, giơ tay định “chào hỏi” mặt Cảnh Y Nhân nhưng tay còn chưa kịp vung xuống thì Cảnh Y Nhân đã giơ chân đá thẳng vào bụng cô ta, cú đá mạnh tới mức Lý Đồng bị đập vào vách tường phía sau rất tàn nhẫn.
Thứ tanh tưởi trên lưng cũng bị bắn tung tóe khắp nơi.
Cảnh Y Nhân nhắc đến camera theo dõi trên đầu như một lời cảnh cáo: “Đại tiểu thư họ Lý ơi, cô đang bị ghi hình kìa!” Lý Đồng nâng mắt lên nhìn theo thì mới nhớ ra trên hành lang có camera theo dõi, cô ta khẩn trương, vội vàng quấn cái khăn tắm hôi thối kia kín người. Cảnh Y Nhân bịt mũi lại với vẻ ghét bỏ, tay phẩy phẩy trước mặt rồi cười khẩy: “Sao? Phân có mùi vị thế nào?”
Lý Đồng nghiến răng, tức đến run cả người, nước mắt ầng ậc dâng lên.
Từ bé tới giờ, cô ta chưa từng bị nhục nhã đến mức này! “Cảnh Y Nhân! Con tiện nhân bỉ ổi này, hôm nay tao phải giết chết mày!” Lý Đồng nổi điên gào lên, túm lấy thùng rác bằng sắt trên hành lang rồi hung hăng ném mạnh về phía Cảnh Y Nhân.
Cảnh Y Nhân có người lại về phía cửa phòng, dễ dàng tránh được thùng rác. Tiếng va chạm rất lớn làm mọi người ở các phòng bên cạnh đều mở cửa ra xem có chuyện gì.
Nhưng cửa vừa mở thì cái mùi tanh hôi xộc vào, lại liếc thấy trên hành lang có một người toàn thân dính đầy thứ đen xì nhớp nháp, trông chẳng giống bùn mà cũng chẳng giống phân, khiến ai cũng phải kinh tởm đến mức buồn nôn.
Rất nhiều người xúm lại nhìn cô gái đứng trên hành lang, đều đoán chắc là cô ta bị điên!
Thấy trên người, trên đùi cô ta đều dính đầy nước tiểu màu vàng, có người xì xào bàn tán: “Eo ơi! Kinh tởm quá đi mất! Cô ta đứng đây đi tiểu mà không ai quản sao?” “Anh mau lấy điện thoại gọi dịch vụ chăm sóc khách hàng đi! Sao lại để mấy kẻ biến thái kia vào nơi cao cấp thế này chứ? Kinh chết đi được, mau vào đi!”
“Thối chết đi được!”
Lý Đồng đứng im nghe những lời ghét bỏ của bọn họ, cô ta chỉ cảm thấy suy sụp, nước mắt chảy xuống ào ào, may mà không ai biết cô ta... không thì... “Cô ta không phải là thư ký của Lục thị à? Trước kia em đã gặp cô ta ở phòng gym đấy!”
“Em nói chị mới nhớ ra, vừa rồi ở nhà vệ sinh tầng dưới, chị cũng nhìn thấy cô ta! Hóa ra là thư ký của Lục thị à? Bị điện như thế mà vẫn có thể vào Lục thị, kinh tởm chết đi được!”
“...” Lý Đồng vừa mới cảm thấy may mắn vì không ai biết cô ta thì đã có người nhận ra rồi!
Hôm nay, danh tiếng của cô ta đã bị Cảnh Y Nhân phá hủy hoàn toàn!
Cô ta thề cả đời này, Cảnh Y Nhân sẽ không xong với cô ta đâu!
Nhìn thấy nước mắt của Lý Đông, Cảnh Y Nhân cười nhạo với vẻ coi thường: “Lý Đồng, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy thôi! Nếu cô còn dám quấn lấy Lục Minh nữa thì tôi sẽ để cả thế giới này được xem đoạn ghi hình hôm nay!” Dứt lời, cửa lập tức “Rầm” một tiếng đóng lại, Cảnh Y Nhân nhốt Lý Đồng ngoài cửa!
Trước sự bàn tán chỉ trỏ của đám đông, Lý Đồng chỉ biết đứng đó mà liều mạng đập cửa phòng...