Cảnh Y Nhân mở to mắt nhìn Tiết Phương Hoa gần như dí điện thoại di động vào mặt mình, lát nữa cô ta sẽ càng nói những lời mờ ám với cậu trong điện thoại sao? Nói cả những lời buồn nôn ghê tởm hơn để khiêu khích cô? Cảnh Y Nhân căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy mồ hôi, ước chừng hai giây sau, trong điện thoại di động của Tiết Phương Hoa truyền đến giọng nữ của tổng đài thông báo:
“Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng.” “Phì!” Cảnh Y Nhân vốn đang sốt sắng trong lòng, bất chợt phì cười một tiếng. Tiết Phương Hoa sầm mặt lại, mắt trợn to, đưa điện thoại di động lại gần nhìn kỹ hơn, không dám tin mà gọi lại một lần nữa, vẫn không nằm trong vùng phủ sóng. “Không thể nào! Vừa nãy rõ ràng cô còn gọi điện thoại cho anh Lục Minh mà! Lẽ nào anh Lục Minh đã đổi số rồi?”
Cảnh Y Nhân đọc thuộc lòng số điện thoại của Lục Minh không sót một chữ: “138XXX52010.”
Trải qua bài học nhớ đời vì không nhớ số điện thoại, nên giờ cô đã thuộc số điện thoại của Lục Minh còn hơn cả số của mình. Hơn nữa, số điện thoại của cô và số điện thoại của Lục Minh chỉ khác nhau một con số, vì thế nên cũng rất dễ nhớ.
Số điện thoại của cô là 138XXX52060.
Một bên số cuối là 10, một bên số cuối là 60.
Cậu nói 10 là Y Nhân, 60 là Lục Minh.
(*) 1-0 trong tiếng trung là Yi Ling, Y Nhân phát âm là Yi Ren, 6 – 0 trong tiếng trung là Liu Ling, Lục Minh phát âm là Lu – Ming. Nghe từa tựa như nhau. Số điện thoại của Y Nhân là 52060 nghĩa là em yêu anh Lục Minh, số điện thoại Lục Minh là 52010 là anh yêu em Y Nhân.
Cô không hiểu có ý gì, cậu cũng không giải thích, chỉnói là “Sau này em sẽ biết.” Nên cô cũng không hỏi nhiều. Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của Tiết Phương Hoa càng đen như đáy nồi.
Lục Minh đã kéo số điện thoại của cô ta vào danh sách hạn chế sao?
Tiết Phương Hoa cảm thấy không thể nào, cho dù Lục Minh không dùng điện thoại di động cũng sẽ không bao giờ cho cô ta vào danh sách hạn chế. Nhất định là Cảnh Y Nhân thừa dịp Lục Minh không chú ý đã lén lút làm! Tiết Phương Hoa giận dữ gần như phát điện, vỗ mạnh bàn một cái: “Cô động tay động chân vào điện thoại của anh Lục Minh đúng không!?”
Cảnh Y Nhân nhíu mày: “Điện thoại di động của Lục Minh có mã khóa, cô không biết à?”
Tiết Phương Hoa điên tiết phản bác: “Số điện thoại này là anh Lục Minh mua cho tôi! Làm sao có thể cho tôi vào danh sách hạn chế được cơ chứ!?”
“...” Lòng Cảnh Y Nhân lộp bộp một cái, đau đớn âmỉ.
Mua điện thoại di động cho người ta vì cái gì, cô tất nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Cảnh Hi mua điện thoại cho cô, điện thoại hiện giờ là do Lục Minh tặng, mục đích đều là để liên hệ với cô. Cảnh Y Nhân nhướn mày một cái: “Công tử danh môn nào đi chơi kỹ viện mà không phải bỏ ra một số lượng vàng bạc châu báu lớn chứ, cũng đâu thấy bọn họ muốn giữ liên lạc nhỉ, có mỗi cái điện thoại di động mà làm như bảo bối ấy?” “...” Tiết Phương Hoa đương nhiên nghe ra Cảnh Y Nhân đang bóng gió chửi cô là gái điếm, là con giáp thứ mười ba, là loại gái được đàn ông bao nuôi.
Tiết Phương Hoa cũng không tức giận, thậm chí còn tỏ ra không biết liêm sỉ mà nói: “Đúng đấy! Tất cả mọi thứ của tôi đều là anh Lục Minh đưa! Bao gồm cả căn nhà kia nữa đấy!”
Nói xong, Tiết Phương Hoa lắc lắc chùm chìa khóa trong tay: “Còn có xe của tôi nữa! Những thứ này chắc là cô đều biết nhỉ?” “A đúng rồi, vài ngày trước, anh Lục Minh còn cho tôi một trăm vạn. Đúng ngày gặp cô đó, cô còn nhớ không? Cô xem kiểu dáng cái túi này của tôi đẹp không? Là hàng mới ra của Lục thị, giá thị trường hơn 10 vạn đấy.” “...” Cảnh Y Nhân tức giận, âm thầm cắn răng, hai tay để dưới bàn đã siết lại rất chặt, móng tay cắm vào trong da thịt.
Nghe những lời nói của Tiết Phương Hoa, Cảnh Y Nhân đột nhiên cảm thấy căm hận, Cô rất hận tại sao “cậu” lại bao gái bên ngoài?
Nếu đã bao gái bên ngoài thì tại sao còn muốn đối xử tốt với cô như thế?
Cảnh Y Nhân chưa từng trải qua chuyện tình cảm nam nữ bao giờ, giờ phút này lại hiểu được tại sao phụ nữ ở hậu cung cứ thích đấu đá nhau đến chết đi sống lại, hóa ra bọn họ đều để ý đến một người đàn ông, vìmuốn tranh giành một người đàn ông.
Giống như động vật tranh mồi vậy, muốn cướp được thì phải đấu đến mức một mất một còn!