Canh rau xanh nên không nhiều nước, Tiết Phương Hoa không bị bỏng nghiêm trọng nhưng cũng không nhẹ, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đã sưng lên, vết đỏ tấy nổi lên rất rõ, trông như quả cà chua bị nát vậy, còn dính một lớp màu xanh lá nhạt.
Quần áo sạch sẽ vừa mới thay giờ đã dính đầy rau, mái tóc còn dính một chút thịt bằm, trên cổ cũng đẩy hành lá.
Tiết Phương Hoa tức giận gào thét, vừa định giơ chân lên đạp chết đứa bé trong bụng Cảnh Y Nhân nhưng lập tức nhớ ra người giúp việc và quản gia Ngô đều đang ở đây, nên buộc phải rụt chân lại.
Cô ta cầm chìa khóa xe và điện thoại di động trên bàn lên, nghiến răng cảnh cáo.
“Cảnh Y Nhân! Cô chờ đấy! Tôi sẽ khiến anh Lục Minh phải ly hôn với cô!” Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm vào bụng Cảnh Y Nhân: “Phá bỏ cái thai trong bụng cô nữa!”
Tiết Phương Hoa nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ hận không thể cắn chết đứa bé trong bụng Cảnh Y Nhân, cô ta bỏ lại một câu rồi sải bước nhanh đi thẳng.
“Vậy thì phải xem cô có bản lĩnh đó hay không!” Nhìn bóng lưng Tiết Phương Hoa rời đi, Cảnh Y Nhân khẽ mỉm cười nói.
Tiết Phương Hoa đi ra sân, chia tay về phía chiếc xe ở bãi đỗ rồi bấm nút mở khóa, một tiếng “Híp” một tiếng, cô ta đến gần mới phát hiện cả bốn bánh xe đều xẹp lép.
Cô ta tức giận đến mức chỉ muốn nổi điên, đi đến trước mui xe thì thấy hai chữ “Tiện nhân” rất to được viết bằng sơn trắng.
Tiết Phương Hoa cáu gắt gào toáng lên tại chỗ, chỉ hận không thể hộc máu ra. Cuối cùng, cô ta buộc phải gọi điện thoại cho xe tải rồi chờ xe đến. Cảnh Y Nhân đứng trên ban công tầng hai, chứng kiến cảnh người trên xe tải suýt chút nữa phì cười khi thấy dòng chữ trên xe Tiết Phương Hoa, khiến cô ta điên tiết như sắp nổ phổi. Nhìn bóng dáng Tiết Phương Hoa biến mất ở trong sân, nụ cười trên khóe miệng cô dần dần biến mất.
Cô biết trân tranh đấu với Tiết Phương Hoa ngày hôm nay, mặt ngoài thì coi như cô thắng, nhưng thật ra cô cũng bị thiệt không ít.
Cô cực kỳ bực bội. Không biết sau khi Lục Minh trở về, cậu có vì chuyện của Tiết Phương Hoa mà trách cứ cô hay không?
Cô không để Lý Đồng vào mắt là vì cô biết giữa cậu và Lý Đồng không có bất cứ tình cảm hay quan hệ gì thân thiết, nhưng Tiết Phương Hoa lại không giống thế. Chỉ cần nhìn thái độ cung kính của người giúp việc với cô ta là cô có thể nhận ra quan hệ giữa cô ta và cậu không tầm thường.
Còn không bình thường đến mức độ nào thì hình như nguyên chủ biết khá rõ, nhưng cô thì không biết gì cả. Chỉ một lúc sau, công ty giao hàng thật sự chở một đống đồ dùng cho phụ nữ có thai đến nhà. Đủ loại quần áo chống phóng xạ, sữa bò, nội y cho phụ nữ có thai, có cả gối ôm nữa. Những thứ ấy, Cảnh Y Nhân lười không buồn nhìn, cô đâu thật sự có thai. Cảnh Y Nhân lười nhác ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, do đang có kinh nguyệt nên cô không cần đến phòng tập múa.
Cô cầm điều khiển ti vi trên bàn rồi bật ti vi lên. Hầu như kênh truyền hình nào cũng phát tin tức về buổi tổng tuyển cử sắp diễn ra. Trên màn hình là thủ trưởng đại nhân và một người khác đang tranh cử. Cảnh Y Nhân cảm thấy buồn chán bèn tắt ti vi đi, vứt điều khiển sang một bên.
Lúc này, quản gia Ngô bưng một cốc sữa bò dành cho phụ nữ có thai vừa mới pha đến trước mặt Cảnh Y Nhân, rồi cung kính mở miệng nói: “Cô Cảnh, lần sau nếu cô Tiết Phương Hoa đến nhà chơi thì cô đừng gây gổ với cô ấy. Cô ấy không thể bị kích động quá lớn đâu.”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân cầm chiếc cốc chợt khựng lại, cô lạnh lùng nhìn lướt qua quản gia Ngô. “Sao thế? Tôi có thể bị kích động à?” Nói xong, Cảnh Y Nhân vỗ vỗ cái bụng của mình như để nhắc nhở quản gia Ngô.
“...”Quản gia Ngô hoảng hốt, vội vã đặt chiếc cốc trong tay xuống, ngăn lại hành động của Cảnh Y Nhân. Lúc này, ông ta mới nhớ ra Cảnh Y Nhân vốn không nhớ rõ chuyện trước kia.
“Thật ra tôi cũng không rõ lắm, nhưng mọi người đều nói như thế, cô Tiết không thể bị kích động, hơn nữa tuyệt đối không nên nói về trẻ con trước mặt cô ấy. Cô ấy vô cùng chán ghét trẻ con.”