Hai mắt trợn to, cô nhìn chằm chằm vào Phó Minh Tuấn mà chỉ vào mũi mình: “Tôi bị buộc thôi học? Bị trường đuổi học rồi à?” “A”Chính xác mà nói, nếu cô không tới trường nữa thì sẽ bị buộc thôi học.” Phó Minh Tuấn dửng dưng sửa lại.
“...” Cô đường đường là một công chúa vừa thông minh vừa xinh đẹp, thể mà lại bị trường tư thục đuổi học? Thế thì không phải mặt mũi cô sẽ bị ném ra tận nước ngoài luôn à? Không! Chắc chắn là ra tận ngoài vũ trụ ấy chứ! Cô là người từ thể giới khác đến đây mà! Không được! Sao cô có thể bị đuổi học cơ chứ?
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lập tức kéo chặt cổ áo vest của Phó Minh Tuấn xuống: “Tôi phải tới trường!”
“...” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, con người Phó Minh Tuấn co rút lại, rồi anh ta sầm mặt, hất tay cô ra. “Muốn về trường thì tự mình đến phòng giáo vụ làm thủ tục đi, đây không phải do tôi phụ trách, tôi chỉ đi ngang qua, tiện đường thông báo cho cô một tiếng thôi.”
Nói xong, Phó Minh Tuấn xoay người định đi ra thì bị Cảnh Y Nhân tủm lại áo: “Anh đi đâu thế?”
“...” Phó Minh Tuấn quay đầu nhìn vạt áo sau lưng mình bị túm lại, rồi lạnh lùng nhìn cảnh Y Nhân, anh ta vốn định trách mắng để cô buông tay ra, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp không chút tỳ vết của cô thì anh lại đè cơn tức xuống.
Lần trước cô giả vờ không quen biết anh, anh còn chưa nguôi giận đâu, giờ cố định tỏ ra đáng yêu vô tội sao? “Đển trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch.” “Vừa hay, có người hẹn tôi dùng bữa ở đó, nên tôi cũng cùng đường với anh.”
“Rồi sao?” Phó Minh Tuấn nhíu mày nhìn cô, nghe giọng cô thì hình như có ý định ngồi cùng xe anh cho tiện, lẽ nào nhà bọn họ không có xe à?
“Thì tôi đi thay quần áo chứ thế nào, anh đợi tôi một lát nhé!” Dứt lời, Cảnh Y Nhân xoay người chạy thẳng lên tầng.
“...” Khóe miệng Phó Minh Tuấn giật giật.
Lần trước thì giả vờ không quen biết, lần này thì tự dưng tỏ ra thân thiết? Còn không thèm hỏi xem anh có đồng ý hay không đã tự quyết định rồi?
Trong xe.
Trên đường đi, Cảnh Y Nhấn hỏi thăm Phó Minh Tuấn đủ thứ, ví dụ như phải làm thủ tục gì mới được trở lại trường? Rồi học những gì ở trường? Mỗi ngày đều phải làm gì? Cô còn nói cô ghét đàn dương cầm nhất, bởi vì Lý Đông thích đàn dương cầm.
Phó Minh Tuấn lái xe, thản nhiên trả lời Cảnh Y Nhân, nhưng trên khuôn mặt lại có vẻ thăm dò, còn nhìn lén Cảnh Y Nhân không chỉ một lần. Anh phát hiện Cảnh Y Nhân đã thay đổi rất nhiều, thật chẳng khác gì một trời một vực. Đặc biệt là cách nói năng của cô, cực kỳ thẳng thắn, không hề ngượng ngùng, nhưng lại rất chú trọng lễ nghi chứ không hề giống trước kia, vừa mở miệng ra là khoa chân múa tay, giương nanh múa vuốt.
Bây giờ giọng điệu của cô lại giống như một đứa trẻ đang hỏi người lớn vậy, trông có vẻ ngây thơ đáng yêu. Chỉ ngồi yên ở đó thôi, khí chất quanh người cô cũng khác. Bên trong sự đơn thuần lại ẩn giấu khí chất cao quý.
Nếu Phó Minh Tuấn không nhìn khuôn mặt cô thì tuyệt đối sẽ không cho cô là Cảnh Y Nhân, giống như đã biến thành một người khác vậy. Đặc biệt là lúc hỏi về trường học, dường như Cảnh Y Nhân hoàn toàn không biết gì cả, mà khi Phó Minh Tuấn trả lời thì vẻ mặt cô không mờ mịt thì là cái hiểu cái không.
Căn bản không giống một học sinh có hiểu biết cơ bản về trường học mà là giống như một đứa trẻ chưa bao giờ đến trường vậy.
Phó Minh Tuấn nhìn cô qua kính chiếu hậu, so với Cảnh Y Nhân hồi trước chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thì Cảnh Y Nhân bây giờ không chỉ xinh đẹp mà còn tràn ngập sức sống, hoạt bát, sinh động đến mức vẻ đẹp ở cô được triển lộ vô cùng nhuẩn nhuyễn.
Bỗng nhiên, Phó Minh Tuấn buột miệng hỏi: “Cảnh Y Nhân, cô còn nhớ lần tôi gặp cô trong rừng cây nhỏ cạnh trường học không?” “...” Cảnh Y Nhân có vẻ mờ mịt, lúng túng quay đầu sang nhìn Phó Minh Tuấn.