Đám người xung quanh xem náo nhiệt cũng khuyên bảo: “Thôi bỏ qua đi! Này cô gái, anh ta cũng không mắc lỗi gì lớn mà.”
Lục Minh gằn giọng: “Cút!”
Người đàn ông bò dậy xoay người chạy thẳng, trong lòng thầm mắng, con nhóc này trông người bé tí hạt tiêu mà còn dũng mãnh hơn cả đàn ông. Khi nghĩ lại, Cảnh Y Nhân lại che miệng cười trộm. Hai ngày nay Lục Minh vẫn chưa được ngủ đủ giấc. Sau khi đưa Cảnh Y Nhân về, anh liền dặn dò người giúp việc về sau không cho Tiết Phương Hoa tới đây nữa. Cảnh Y Nhân nói với anh, cô phải tới trường, nếu không sẽ bị đuổi học. “...” Lục Minh đen mặt, ngôi trường kia anh đã tốn biết bao nhiêu tiền tài trợ vào đấy mà dám đuổi học bà xã của anh, không biết đã hỏi qua ý kiến anh chưa? Cảnh Y Nhân kiên trì muốn đi học, Lục Minh bèn dặn quản gia Ngô giúp Cảnh Y Nhân xử lý thủ tục nhập học.
Sau đó Lục Minh tới công ty, ở trên xe anh ngủ bù một lát.
Hai ngày này lại là những ngày yên ổn nhất của Cảnh Y Nhân. Vốn dĩ cô định hôm sau sẽ tới trường nhưng Lục Minh bắt cô ở nhà nghỉ hai ngày, khi nào “dì cả” đi rồi cô mới được đi học. Lục Minh đang sai người điều tra việc Cảnh Y Nhân bị người ta bỏ thuốc nên tạm thời không ra mặt.
Từ sau ngày Tiết Phương Hoa nằm viện, hôm qua Lục Minh mới nhận được thông báo. Tiết Phương Hoa do quá mức tức giận, ảnh hưởng đến các cơ quan trong cơ thể nên bệnh cũ tái phát, bị xuất huyết nội tạng, khoảng thời gian này vẫn luôn điều trị tại bệnh viện, sợ rằng tuổi thọ của Tiết Phương Hoa cũng không còn dài. Biết được tin đó, Lục Minh thoảng kinh hãi, lại thấy hổ thẹn trong lòng. Nhưng dù hổ thẹn thì lý trí anh vẫn đưa ra đáp án như cũ, không cho Tiết Phương Hoa một chút ảo tưởng nào nữa. Nếu như cô ấy nhất định phải có một gia đình đầy đủ, anh có thể tìm giúp cô ấy, hoặc là đề cử một người làm ông chồng hoàn mỹ.
Hôm nay là ngày đầu tiên Cảnh Y Nhân tới trường, Lục Minh sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên mấy ngày này cho thư ký Lưu Hiểu Đông đi cùng, tránh để cô làm ra những chuyện kinh hồn bạt vía.
Học viện âm nhạc của thành phố S không chỉ là một trong những trường đại học danh tiếng đứng đầu thành phố S, mà còn xét trên phạm vi cả nước nữa. Biết bao nhiêu người, kể cả con em nhà danh môn quý tộc cũng phải tranh đấu mà chưa chắc đã có thể chen chân vào trường được.
Khuôn viên trường học được xây dựng theo phong cách La Mã cổ đại.
Khi chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn trong nước tiến vào đã hấp dẫn sự chú ý của không ít sinh viên đi lại trong trường. Mặc dù sinh viên của Học viện âm nhạc không giàu sang cũng thuộc hàng cao quý nhưng rất hiếm khi được thấy những chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn hoành tráng như vậy.
Xe dừng lại trước tòa nhà giảng đường hình vòng cung vô cùng tráng lệ.
Đây là tòa giảng đường hùng vĩ, đồ sộ được xây dựng theo phong cách đấu trường La Mã.
Tài xế xuống xe rồi cung kính mở cửa sau xe. Lưu Hiểu Đông mặc đồng phục thư ký xuống xe trước, tiếp đó cung kính đưa tay ra đón Cảnh Y Nhân. Cánh tay nhỏ nhắn thon dài của Cảnh Y Nhận đặt lên tay Lưu Hiểu Đông, rồi một bàn chân nhỏ bước ra khỏi xe. Cô mặc một bộ váy dài liên thân màu be trông rất xinh đẹp và trang nhã.
Đám sinh viên người thì ôm sách vở trong ngực, người thì khoác ba lô, người thì đạp xe đều dừng lại nhìn về phía này. Trong nháy mắt nhìn thấy cảnh Y Nhân, tất cả mọi người đều thầm hít vào một hơi.
Cô nhuộm tóc nâu dài đến vai, tóc ở hai bên mai kéo ra sau, dùng một chiếc cặp tóc đơn giản để kẹp lại, một Cảnh Y Nhân thanh nhã, thoát tục như vậy khiến chàng trai nào nhìn thấy cũng choáng váng.
Nhưng đám con gái thấy cô như nhìn thấy quỷ! “Kia... kia là Cảnh Y Nhân mà tiếng xấu lan truyền khắp nơi đó hả?”
“Thế mà cô ta còn quay về trường! Chẳng phải nghe đồn cô ta tự sát chết rồi hay sao?” “Sao đột nhiên cô ta lại trở nên có khí chất như vậy? Tôi nhớ trước kia cô ta cứ khom lưng xuống, chân đi hình chữ bát cơ mà!”
“Ai biết được, chắc bị quỷ nhập quá!”
“Cô ta trở nên xinh đẹp hơn rồi!”
Cảnh Y Nhân thần thái đầy kiêu ngạo, giống như nữ vương đã tới rồi, tất cả các người phải quỳ xuống.