Vào giờ này, các tiết học buổi sáng đều đã kết thúc, trên hành lang và trong lớp học hầu như không còn ai cả. Trên hành lang chỉ có tiếng giày da của cô vang lên theo từng bước chân.
Khi đi tới cầu thang, chỗ ngoặt rẽ vào hành lang tầng dưới có mấy cô gái ăn mặc kỳ dị đang đứng dựa vào tường nói chuyện. Liếc thấy Cảnh Y Nhân đi từ trên tầng xuống, mấy cô gái đột nhiên xông lên chặn đường cổ.
Một cô gái tóc xoăn dài, ngoại hình cũng được, mặc bộ đồng phục sinh viên, khoanh tay trước ngực nhìn Cảnh Y Nhân rồi cười khẩy một cái. “Cảnh Y Nhân, mới mấy tháng không gặp mà hình như mày ăn mặc ra dáng hơn trước thì phải, có nhiều tiền hơn hả?”
“Đúng lúc lắm! Chị mày mấy hôm nay đang cháy túi, đưa dăm ba vạn cho chị mày tiêu nhanh lên!” Cô gái chìa tay ra trước mặt Cảnh Y Nhân, hất hất ngón tay đòi tiền cô. “...” Cảnh Y Nhân đứng trên bậc cầu thang, lừ mắt nhìn lướt qua ba cô gái kia một lượt. Nghe giọng có vẻ đây không phải lần đầu tiên bọn họ vòi tiền cô. Cảnh Y Nhân trước đây đúng là nhát gan, lại có thể bị loại người này bắt nạt! Mấy cô gái thấy Cảnh Y Nhân không nói gì, đứa cầm đầu hình như nổi giận: “Sao? Không chịu à?” Cô ta liếc mắt ra hiệu với một đứa con gái để tóc thẳng, rồi xoay người đi xuống tầng, ra lệnh: “Kéo nó vào rừng cây nhỏ.” “...”Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân hơi hồi hộp một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ. Hóa ra đây chính là mấy đứa con gái đưa cô tới rừng cây nhỏ sao?
Rốt cuộc Cảnh Y Nhân trước đây thảm hại đến mức nào vậy? Tiếng xấu lan truyền khắp nơi thì không nói, xuất thân không tốt cũng bỏ qua đi, ở trường còn bị người ta bắt nạt như thế nữa. Có câu: Kẻ đáng thương nhất định có chỗ đáng trách mà.
Phải chăng Cảnh Y Nhân trước đây nhát như thỏ để:
Cảnh Y Nhân thấy thương thay cho chủ nhân cái thân thể này. Cô nhìn đứa cầm đầu đang đi xuống tầng, nhấc chân lên đạp mạnh vào mông cô ta một cái. Cô gái kia không giữ được trọng tâm, lăn từng bậc từng bậc xuống dưới cầu thang như đang ngồi trên xe lăn, kêu la oai oái. Hai cô gái còn lại thấy cảnh Y Nhân dám đánh trả lập tức tiến lên định ra tay. Cảnh Y Nhân giơ tay lên, nhanh chóng tát bên phải một cái, bên trái một cái, xem còn dám bắt nạt chị đây không.
Hai cô gái bị đánh tức tối muốn phản đòn, ngẩng lên liền nhìn thấy giáo sư Phó Minh Tuấn đang chuẩn bị đi xuống cầu thang. Hai cô gái lập tức gào ầm lên, chỉ vào Cảnh Y Nhân trách móc. “Giáo sư! Cảnh Y Nhân đánh bọn em. Thấy nhất định phải ghi lỗi cho cô ta. Loại sinh viên này sao có thể ở lại trong trường chúng ta được ạ? Trường chúng ta đường đường là một nhạc viện quý tộc danh tiếng mà.”
“Thầy nhìn LyLy đi, bị cô ta đạp một cái lăn xuống dưới không dây được kia kìa.”
“...” Phó Minh Tuấn cầm một quyển sách trong tay, thản nhiên đi từng bước xuống cầu thang.
Khi đến bên cạnh Cảnh Y Nhân, anh ta dừng chân một chút, không thèm liếc mắt nhìn hai cô gái đang tố cáo kia. Anh trách Cảnh Y Nhân: “Hết giờ học không được ở lại trong giảng đường nữa.” Bước chân anh cũng không dừng lại, rối như thế không hề nhìn thấy hai cô gái bị đánh kia mà đi xuống tầng tiếp theo.
Lúc đi qua cô gái tên Ly Ly đang nằm trên mặt đất không dậy được, anh ta còn tiện thể nhanh chân giẫm lên một cái, rồi không dừng lại mà đi thẳng. “Á!” Lý Ly khẽ kêu một tiếng. “...” Ba cô gái ngẩn người. Giáo sư coi bọn họ là người tàng hình à? Cảnh Y Nhân hất cằm: “Còn muốn đánh không?”
“...”Hai cô gái xoay người bỏ chạy. Cảnh Y Nhân nhếch miệng cười mỉm. Tên giáo sư Phó Minh Tuấn này dù hơi hung dữ với cô nhưng cũng may không phải loại ăn cây táo rào cây sung, nếu không chắc cô tức chết mất.