Đôi mắt tròn xoe của Cảnh Y Nhân liếc theo, nói: “Em nghe người ta nói đó là một quốc gia rất thần bí, thế nên vô cùng tò mò?”
“Vậy em nói cho tôi biết, em tò mò về việc gì?”
“Cái gì cũng tò mò hết cả!” “...” Lục Minh lại tiếp tục thăm dò: “Vậy ở nơi đó em có biết ai không?”
Cảnh Y Nhân lập tức hưng phấn nói: “Đương nhiên là có rồi!”
“Ai?”
Cảnh Y Nhân nhìn Lục Minh, do dự vài giây rồi mới mở miệng: “Cô ấy là một công chúa, rất xinh đẹp, lại còn dịu dàng và lương thiện nữa. Rất nhiều người thích cô ấy.”
Cảnh Y Nhân nghĩ tới vẻ dũng mãnh của mình trước đây liền ưỡn ngực, cố gắng dùng hết tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất miêu tả bản thân. “...” Lục Minh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt sâu thẳm như có phong ba bão táp.
Hóa ra là công chúa? Thế nên trước đó cô vẫn thường tự xưng là “Bản cung”? Lục Minh nhớ lại lần trước Phó Minh Tuấn kể cho anh chỉ nhắc tới tên hoàng đế nào đó, hoàn toàn không có tin tức gì về công chúa cả. Xem ra anh phải tìm kiếm lại cho kỹ càng. Rồi Cảnh Y Nhân kể cho Lục Minh nghe hôm nay đi học ở trường ngủ gật bị giáo sư Phó Minh Tuấn mắng.
Nghe vậy, trong lòng Lục Minh hơi lo lắng một chút, lúc này anh mới nhớ ra Phó Minh Tuấn là giáo sư của Cảnh Y Nhân. Anh có chút bất an, Phó Minh Tuấn là một người tâm tư kín đáo, liệu cậu ta có phát hiện ra Cảnh Y Nhân không. Nghĩ đến đó, Lục Minh thản nhiên nhắc nhở cô: “Sau này không để ý tới cậu ta là được! Ít tiếp xúc với cậu ta thôi!”
“Anh ta nói em không tôn trọng anh ta, coi trời bằng vung.”
Lục Minh cười nhạt: “Vậy thì cứ coi trời bằng vung cho cậu ta xem.”
Những ngày tiếp theo Lục Minh đến công ty, cứ dăm ba bữa thư ký lại nhận được điện thoại thúc giục của bệnh viện, nói rằng Tiết Phương Hoa ném hết đồ dinh dưỡng đi, không chịu tiêm thuốc, cũng không chịu ăn cơm.
Cô ta điên cuồng gào thét muốn gặp Lục Minh, nói rằng có phải chờ tới khi cô ta chết rồi thì Lục Minh mới gặp mặt cô ta ở lễ tang hay không. Phía bệnh viện hy vọng người có liên quan tới bệnh nhân có thể phối hợp điều trị.
Đối với hoàn cảnh của Tiết Phương Hoa, đúng là trong lòng Lục Minh có phần áy náy. Nhưng anh đã từng hứa với Cảnh Y Nhân sẽ không gặp mặt Tiết Phương Hoa nữa, do vậy Lục Minh vẫn lạnh nhạt từ chối. Anh đã làm những việc nên làm rồi, có đón nhận hay không là chuyện của Tiết Phương Hoa.
Nhưng dù Lục Minh có từ chối thế nào đi nữa, một số người trong lòng có ý đổ luôn kiếm cớ bắt anh phải làm chuyện mà anh không muốn.
Dù Lục Minh thân là thái tử gia, nhưng cũng có lúc rơi vào tình cảnh không thể khống chế được.
Cha của anh - Lục Chính Hoa - thủ trưởng đại nhân, xét về tư, ông là cha của anh, xét về công, ông là thủ trưởng của đất nước.
Lục Chính Hoa gọi điện cho Lục Minh, nói hôm nay ông tới bệnh viện kiểm tra, giám đốc bệnh viện nói với ông chuyện về con gái ông ta là Tiết Phương Hoa, ông bảo Lục Minh tới bệnh viện một chuyến...
Hôm nay Cảnh Y Nhân đến lớp, đột nhiên Phó Minh Tuấn giảng tới những kiểu chết và những cách dùng hình thời cổ đại. Phó Minh Tuấn đặt câu hỏi: “Ai có thể trả lời cho tôi biết, cách dùng hình tàn khốc nhất và bảo thủ nhất của người cổ đại là gì không?”
Có bạn học trả lời: “Hoạn, dí sắt nung, cho vào vạc dầu là tàn khốc nhất, bạch lăng, độc cưu* là bảo thủ nhất.” (*) Bạch lăng, độc cưu: là hai hình phạt tử hình thời cổ đại với mục đích “nhân từ”, để người ta tự tử mà chết. Bạch lăng là ban cho dải lụa trắng để treo cổ mà chết, độc cưu là ban cho rượu độc để tự uống mà chết. Phó Minh Tuấn nhìn quanh lớp học một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào cảnh Y Nhân.
“Cảnh Y Nhân, đưa ra suy nghĩ của cô đi.”
Cảnh Y Nhân lạnh mặt, cô ghét nói chuyện với Phó Minh Tuấn, anh ta luôn kiếm chuyện gây khó dễ cho cô.
Cũng may câu hỏi lần này không hề khó chút nào.
Cảnh Y Nhân thất thần như nghĩ tới điều gì, hờ hững nói: “Tàn nhẫn nhất là lăng trì. Lột da người khi còn sống, trước khi chết còn tước thịt, róc xương...”