Cảnh Y Nhân nói cực kỳ thản nhiên, nhưng lại để lộ một nỗi đau không nói nên lời, tựa như cô đã từng trải qua vậy.
Các sinh viên nghe mà lông tơ dựng đứng lên, còn buồn nôn nữa.
Cảnh Y Nhân nghĩ, khi đó nếu không phải cô vẫn còn nhỏ, chắc hoàng đế cữu cữu đã lăng trì cô rồi. Đôi mắt sâu thẳm của Phó Minh Tuấn nhìn cô chăm chú: “Bảo thủ nhất là gì?”
“Bảo thủ nhất chính là rượu độc, rượu uống tới cổ là chết, không cảm nhận được sự đau đớn.” Cho dù có thì cơn đau thấu tận tim gan kia cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi. Nói rồi Cảnh Y Nhân nhếch miệng, nở một nụ cười giễu cợt. “...” Đôi mắt sâu thăm thẳm của Phó Minh Tuấn chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó rời mắt đi, tiếp tục giảng bài ngày hôm nay.
“Hôm nay sẽ nói tới rượu độc. Ai biết rượu độc có mấy loại không?” “...” Câu hỏi của Phó Minh Tuấn lôi kéo suy nghĩ của Cảnh Y Nhân trở về.
Rượu độc còn có mấy loại ư? Sao trước giờ cô chưa từng biết?
Không một bạn học nào trả lời được.
Phó Minh Tuấn ở trên bục giảng không nhanh không chậm đi qua đi lại.
Vẻ mặt anh ta biếng nhác, lại tiếp tục nói: “Rượu độc chia làm hai loại, rượu âm và rượu dương. Một loại là hạt cưu, cũng chính là dùng độc chiết từ lông chim pha với rượu mà thành, cùng cấp bậc với những loại thuốc độc các em từng nghe như là hạc đỉnh hồng, gan khổng tước, uống vào là chết. Vào thời cổ đại, những thứ này là thuốc cấm. Bây giờ vẫn là thuốc cấm. Nếu hiện nay phải có mệnh lệnh của cấp cao thì hồi đó cũng phải có ý chỉ của hoàng đế, nếu không những loại độc này không được phép sử dụng đến. Đương nhiên trong chợ đen chốn dân gian vẫn có.”
“Còn một loại rượu độc nữa được chiết ra từ nội tạng của chim cưu, ngâm trong rượu không màu không vị. Độc tính của nó không làm người ta chết ngay tức khắc, mà sẽ phải từ từ chịu giày vò trong mười lăm ngày mới chết, cực kỳ đau đớn thống khổ, ruột gan như đứt ra từng khúc, nội tạng hư tổn, người khỏe mạnh đến đâu thì chịu dằn vặt trong ba ngày đã không chịu nổi nữa rồi. Không giống những cách khác có thể bị đâm hoặc chặt đầu chết ngay lập tức, cách dùng hình này thời cổ đại rất ít người chịu được, thế nên, đây là cách dùng hình tàn khốc nhất.”
“...” Nghe đến đây, không hiểu sao Cảnh Y Nhân đột nhiên nhớ lại thời điểm trước khi cô chết, hoàng để cữu cữu đã chuẩn bị hai ly rượu ở trên bàn...
Cảnh Y Nhân cũng không nghĩ nhiều, liên quan đến chuyện trước khi chết, cô thấy rất đau lòng không muốn nhớ đến nữa.
Hôm nay phải học cả ngày. Sau khi tan học, Cảnh Y Nhân ngồi trong xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi hỏi tài xế.
“Hôm nay tầm giờ này chắc Lục Minh đã hết giờ làm về nhà rồi nhỉ.” Mấy ngày gần đây Lục Minh không về sớm lắm. Tối nào anh cũng thủ thỉ với cô, hôn nồng nhiệt một trận, đùa giỡn tới khi cả hai người đều thở hổn hển, nhưng cuối cùng lại không làm gì chỉ ôm cô ngủ.
Thi thoảng Lý Lộ sẽ gọi điện hỏi thăm tiến triển giữa cô và Lục Minh.
Mỗi lần ấy, Lý Lộ đều khẳng định: “Người đàn ông của cô nhất định là phương diện kia không tốt. Nhìn Cảnh Hi nhà chúng ta mà xem, vừa nhìn vóc dáng ấy, không cần thử...”
Lý Lộ lập tức chuyển câu chuyện sang Cảnh Hi, ba câu thì một câu không rời khỏi Cảnh Hi, nói cứ như cô ấy đã từng lên giường với Cảnh Hi vậy. Về chuyện này Cảnh Y Nhân vẫn hiểu mà như không hiểu, cô biết việc này mà đã làm thì nhất định phải tiến thêm một bước nữa, chỉ là bước nào thì cô vẫn chưa xác định được, vì lần nào Lục Minh cũng chỉ đi nửa đường đã dừng xe rồi. Tài xế cung kính nói: “Cô Cảnh, hôm nay e là ngài Lục không về sớm đâu ạ.” “...” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân nghi hoặc, chờ câu tiếp theo của tài xế.