Cả nhà anh một câu, tôi một câu, đứa bé này còn chưa được hình thành đã bàn đến chuyện tương lai của nó rồi.
Giám đốc bệnh viện và Tiết Phương Hoa bị coi như không tồn tại, không được chú ý tới, hai người hóa đá tại chỗ.
“...” Đã nói là sẽ ly hôn mà? Các người đang nói chuyện gì đấy? Cái gì mà sinh con? Coi bọn họ là cái gì chứ? Thủ trưởng đại nhân và Cảnh Y Nhân đã lâu không gặp, bàn tới chuyện con cái, còn bàn sang cả chuyện đánh cờ nữa. Thủ trưởng vừa nhắc đến chuyện chơi cờ liền không thể dùng được, còn hận không thể chơi ngay một ván, chỉ tiếc là không đúng chỗ, không có bàn cờ. Trò chuyện đến khi bụng Cảnh Y Nhân sôi lên ùng ục, thủ trưởng đại nhân mới nhận ra bên ngoài trời cũng đã tối rồi.
Ông chống tay lên đầu gối đứng dậy, Cảnh Y Nhân lập tức nhảy từ trên người Lục Minh xuống, đỡ người cha già một chút. “Không còn sớm nữa, tôi nên về thôi.” Lúc này giám đốc bệnh viện mới ân cần tiến đến gần: “Để tôi đưa ngài về.”
Thủ trưởng đại nhân một tay đỡ eo một tay xua xua: “Xe quân dụng đang chờ ở dưới kia. Tôi tự về được.” Nói rồi thủ trưởng đại nhân vịn vào cánh tay của Cảnh Y Nhân: “Đi! Con bé này! Con dìu ta xuống.”
“...” Cảnh Y Nhân đỡ thủ trưởng đi ra ngoài. Giám đốc bệnh viện và Lục Minh tiễn hai người đến cửa chính của phòng bệnh, thủ trưởng cản bọn họ lại: “Mấy người không cần đưa, để con béY Nhân đưa tôi xuống là được rồi.” “Chuyện này...” Giám đốc bệnh viện có chút gấp gáp, cứ thế này thì ông ta và thủ trưởng không thể nói chuyện với nhau nữa, chuyện kia phải tính sao đây?
Thủ trưởng vừa đi, giám đốc bệnh viện bất đắc dĩ đành gửi lòng dạ mình sang Lục Minh.
Ông ta từ tốn nói với anh: “Xin lỗi ngài Lục, trước đây tôi không biết quan hệ vợ chồng hai người tốt như vậy, lần trước nói năng có phần không phải phép, mong ngài thứ lỗi. Nhưng ngài cũng biết, Cảnh Y Nhận được sinh ra...”
Giám đốc bệnh viện nói được một nửa, ánh mắt sắc bén của Lục Minh liếc qua, nửa câu phía sau mắc nghẹn trong cổ họng. Ông ta liền sửa lời: “Ý tôi là cô ấy không xứng với ngài. Ngài là con trai của thủ trưởng, mà sắp tới sẽ là con trai của tổng thống, làm sao có thể cùng một người ở nông thôn...” Nói đến đó giám đốc bệnh viện mới phát hiện vẻ mặt của Lục Minh trầm xuống, càng lúc càng lạnh bằng, ông ta lại phải đối giọng khác.
“Bây giờ khoa học kĩ thuật tiến bộ rồi, Phương Hoa nhà chúng tôi cũng có thể sinh con, hơn nữa...”
“Ra giá đi.” Lục Minh mặt vô cảm, tâm tình không một gợn sóng, hờ hững ngắt lời giám đốc bệnh viện, nhấc chân bước trở về trước ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Anh lười biếng gác chân lên, khí tức lạnh lẽo quanh người khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ chỉ trong tích tắc. Tầm mắt anh lạnh lùng nhìn sang Tiết Phương Hoa đang bừng bừng lửa giận, vô tình ném thẳng bó hoa cúc trong tay xuống đất.
“...” Giám đốc bệnh viện có phần mông lung đứng tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy chưa hiểu rõ được ý anh là gì.
Lục Minh bổ sung: “Nhà họ Lục và nhà họ Tiết không còn qua lại nữa, xem như là bồi thường cho Tiết Phương Hoa.”
“...” Nghe vậy, giám đốc bệnh viện bỗng nhiên ngẩn ra, ông ta bước lại gần Lục Minh, đến khi khoảng cách còn tầm một mét thì đứng lại, giật mình nhìn anh chằm chằm. Con gà đẻ trứng vàng này, chỗ dựa vững chắc này đang muốn rời khỏi bọn họ ư? Chỗ dựa không còn thì bệnh viện của ông ta phải làm sao? Phương Hoa nhà bọn họ phải làm sao?
“Anh Lục Minh.” Tiết Phương Hoa sự phát khóc. “Cho dù chúng ta không làm vợ chồng, chẳng lẽ không thể làm bạn bè được sao?” “Không được.” Lục Minh trả lời ngay không cần suy nghĩ, thái độ lạnh lùng với sự kiên định không thể nghi ngờ khiến Tiết Phương Hoa rơi thẳng xuống địa ngục.