Lục Minh từ nhà vệ sinh đi ra, quanh hồng quấn một chiếc khăn tắm, nước trên tóc anh chảy nhỏ giọt, rơi trên vai anh, trượt xuống ngực. Vóc dáng hoàn mỹ, cơ bụng khêu gợi, rãnh chữ V gợi cảm, khắp cơ thể không có một vết sẹo nào.
Cảnh Y Nhân đang tựa ở khung cửa ban công, nhìn thấy thân hình ấy mà có chút thất thần.
Cô cũng chỉ dám quang minh chính đại ngắm nhìn Lục Minh như thế thôi. Lục Minh cười với cô vô cùng quyến rũ: “Muốn ăn không? Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.” Cảnh Y Nhân phát hiện mình vừa thất thần, ngượng ngùng cúi mặt xuống. Lục Minh bước đến trước mặt cô, kéo cô vào lồng ngực, giọng nói thì thào khêu gợi, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô: “Lát nữa cho em đồ tốt, nhanh đi tắm rửa đi “ Tuy ngoài miệng Lục Minh nói như vậy, nhưng cánh tay ôm cô lại không chịu buông ra, hít hà tận hưởng mùi thơm trên cơ thể cô.
Cảnh Y Nhân ngượng nghịu đẩy anh ra: “Em phải đi tắm đây.”
Trên giường.
Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân tựa vào thành giường, thân thể hai người quấn lấy nhau.
Anh đeo chiếc vòng tay mềm mảnh được đặt làm riêng vào cổ tay trắng nõn tinh tế của Cảnh Y Nhân.
“Cái này nhẹ không?” Lần trước Cảnh Y Nhân nói chiếc vòng tay đặt máy nghe lén Cảnh Triệt tặng quá nặng, không thèm đeo.
Mà anh đã sớm giải quyết cái máy nghe lén kia rồi. Anh đồng ý tặng cô một chiếc vòng tay mềm mảnh, đặt hàng làm từ lâu rồi hôm nay mới đưa tới. “Ừm!” Cảnh Y Nhân gật đầu, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy thứ kim loại nào nhẹ như vậy, đeo lên tay thực sự rất nhẹ.
Trên vòng tay là dòng chữ tiếng Anh uốn lượn: Yi Ren Princess.
Lục Minh nắm ngón tay út của cô chỉ vào dòng chữ tiếng Anh rồi đọc cho cô nghe: “Công chúa Y Nhân.” “...” Nghe xong, Cảnh Y Nhân đột nhiên mở to mắt, hơi sửng sốt ngước lên nhìn anh. Trùng hợp à? Tại sao lại gọi cô là công chúa Y Nhân?
“Tại sao... phải gọi là công chúa?”
Lục Minh cười nhẹ, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của cô đưa lên bên môi hôn nhẹ: “Em chính là công chúa của anh.” Nói rồi Lục Minh từ nắm bàn tay nhỏ của cô đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy nhu tình cùng dục vọng thiêu đốt.
Trong lòng Cảnh Y Nhân bỗng nhiên kinh sợ, ngượng ngùng cụp mắt xuống, nhếch mệnh cười nhẹ.
Một giây sau cô sầm mặt lại không vui nữa.
Rất có khả năng Lục Minh vì Cảnh Y Nhân trước đây mới nói như thế, anh yêu thương Cảnh Y Nhân đó, chứ không phải là công chúa cổ. Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân ngồi thẳng người, mở miệng hỏi: “Cậu ơi... sao cậu lại cưới em?”
“...” Lục Minh nắm tay cô.
Trước giờ anh không nghĩ rằng Cảnh Y Nhân sẽ hỏi một câu như vậy, nhất thời không biết phải trả lời cô thế nào?
Bởi vì nhà họ Cảnh dàn xếp lừa anh nên anh mới phải cưới cô?
Nhưng bây giờ Cảnh Y Nhân đã không còn là người trước kia nữa, nếu trả lời như vậy, Lục Minh sợ sẽ gây tổn thương cho cô, hoặc khiến cô không vui. Nhưng nếu anh nói cả hai bên tình nguyện mới kết hôn, Cảnh Y Nhân hiện tại có hiểu lầm rằng anh yêu Cảnh Y Nhân trước kia hay không?
Vấn đề này thực sự rất khó trả lời.
Sở dĩ anh phải cân nhắc như vậy là vì anh quá quan tâm, quá để ý.
Lục Minh dự đoán trước từng ý nghĩ của cô cho mỗi câu trả lời rồi mới đưa ra đáp án hoàn mỹ nhất.
Anh trầm mặc vài giây mới đáp: “Cha em gả em cho tôi... thế là cưới thôi.”
Câu trả lời của Lục Minh cực kì đơn giản, không liên lụy quá nhiều đến bọn họ hiện tại, chỉ là vì Cảnh Đức Chính muốn gả cô cho Lục Minh, Lục Minh liền cưới cô, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình như vậy, Cảnh Y Nhân mới không suy nghĩ nhiều.
“...” Cảnh Y Nhân nghe kiểu gì cũng thấy anh như thể đang muốn nói, người khác cho tôi thì tôi nhận, đơn giản vậy thôi.