Ly cầm cốc nước trong tay gõ gõ lên bàn, hung hăng quát: “Cảnh Y Nhân! Cái con đò này, dám ra tay với tao, tao thấy mày chán sống rồi.” Nói xong, Ly Ly vươn bộ móng tay dài được tỉa tót làm đẹp về phía đầu Cảnh Y Nhân...
Cảnh Y Nhân cầm đôi đũa trong tay, lập tức nhẹ nhàng giơ lên kẹp được ngón tay Ly Ly:
“Bản cũng thấy người không cần tây nữa rồi.” Nói rồi đôi đũa trong tay Cảnh Y Nhân đang gặp ngón tay của Ly Ly khẽ xoay một cái. “Ái!!!” Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cả cõi lòng vang lên. Ngón tay của Ly Ly bị kẹp dẫn đến cổ tay bị vặn, người nghiêng theo, toàn bộ cánh tay cô ta áp sát xuống mặt bàn, không dám có bất cứ cử động nhỏ nào.
Cô ta gào thét: “Cảnh Y Nhân, C** buông ra.”
“...” Cảnh Y Nhân không hề có phản ứng, một tay khác không nhanh không chậm cầm khăn giấy trên bàn lên, nhẹ nhàng lau vệt nước trên mặt.
“Hai đứa chúng mày, còn không vào giúp đi à!” Lý Ly tức giận gào rú.
Hai cô gái đang định nhúc nhích chân, đột nhiên “Ẩm!” một tiếng, chiếc đĩa trước mặt Cảnh Y Nhân bay về phía hai cô gái. Chiếc đĩa bay vụt qua làm lọn tóc bên tai bọn họ bay tung lên, rồi nó đập vào bức tường phía sau rơi vỡ tan tành.
Hai cô gái giật mình đứng tại chỗ vì bị dọa sợ, đồng thời bạn học xung quanh cũng ào ào kéo nhau vây đến xem.
Tốc độ của Cảnh Y Nhân quá nhanh, bọn họ cơ bản là không phản ứng kịp. “Hai người các ngươi dám thử nhúc nhích một chút xem. Nếu bạn cũng muốn động thủ thật thì mặt các ngươi đã nát từ lâu rồi.”
Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng nói một câu, hai cô gái lập tức đứng khựng tại chỗ không dám tiến về phía trước, hoảng hốt nhìn Ly Ly đang có phần tức giận, nhưng vẫn không dám tiến lên tìm chết. Lần trước bọn họ đã bị dạy dỗ rồi, mặc dù không thấy Cảnh Y Nhân ra tay nhưng mỗi người vẫn ăn một cái tát.
Cảnh Y Nhân lười nhác đứng dậy, giơ tay tóm chặt tóc Ly Ly, thả bàn tay bị kẹp của cô ta ra, tiện thể dịch chuyển đổi đũa sang nhẹ nhàng vỗ lên mặt Ly Ly cảnh cáo cô ta một chút: “Nếu người nói xin lỗi, việc này ta coi như ngươi không hiểu chuyện, không thèm so đo với người. Về sau đừng có rảnh rỗi lại đến làm phiền ta, chuyện này xem như cho qua.”
Nếu như trước đây có ai dám làm thế với cô thì cho dù không chết cũng bị chặt đứt hai tay.
Thế giới này không như vậy, tuy rằng cô có ngọn núi chống lưng lớn là “cậu”, nhưng cô cũng không thể rước thêm phiền toái cho cậu, có thể không gây hấn thì sẽ không gây hấn.
Tuy nhiên hết lần này tới lần khác lại có một số người coi thường cô, thích tới trêu chọc cô. Nguyên tắc của Cảnh Y Nhân cô là người khác trêu chọc cô một lần thì có thể nhịn, cô là công chúa, không đến nỗi một chút độ lượng ấy cũng không có. Nhưng lần sau còn dám bắt nạt cô, vậy đừng trách cô không khách khí, cô sẽ xử cả nhà hắn.
Cảnh Y Nhân cho cô ta cơ hội, Ly Ly lại điếc không sợ súng.
“Cảnh Y Nhân c** chẳng phải là một đứa con hoang thấp hèn của nhà họ Cảnh rách nát hay sao? Ngay cả cha mày, anh trai, chồng mày đều xem thường mày, không có nhà họ Lục thì mày là cái thá gì? Nếu hôm nay mày còn dám ra tay nữa, cha tao sẽ không bỏ qua cho nhà họ Cảnh chúng mày đâu. Đồ con đ*!”
Cô gái này đúng thật là đến chết cũng không thay đổi được.
Cảnh Y Nhân cười vì một tiếng: “Cha hay anh trai có coi trọng bổn cung không, không phải ngươi nói là được, cho dù bọn họ có coi thường thật thì gặp bổn cung vẫn phải nịnh bợ lấy lòng đấy thôi.”
“Kể cả chồng của bổn cung nữa, nếu anh ấy không coi bổn cung là bảo bối thì lấy ai làm bổn cung vui vẻ đây?” Cảnh Y Nhân vừa nói, một tay vừa nắm tóc Ly Ly, một tay lấy “quà” vốn được chuẩn bị kỹ càng cho La Mỹ Mỹ từ trong túi ra. Là máy cắt tóc chạy bằng điện. Ngón tay cái nhỏ của cô nhẹ nhàng gạt mở công tắc, bánh răng máy cắt tóc chạy bằng điện lập tức chuyển động, phát ra tiếng rè rè. Thấy thế, Ly Ly cả kinh kêu to: “Cảnh Y Nhân, mày muốn làm gì?”