Phó Minh Tuấn bỗng chuyển đề tài: “Đáng tiếc quá, sắp nghỉ hè rồi.” “...” Cảnh Y Nhân cảm thấy ông nói gà bà nói vịt, cả người hơi rụt lại: “Tôi phải về nhà rồi.”
Phó Minh Tuấn khẽ nhếch khóe miệng lên, có vẻ dò xét quan sát cô một lượt.
“Sao cô tung ra được chiều vừa rồi thể?”
“Cô là lính đặc công à? Hay là tốt nghiệp từ học viện võ thuật?” Nếu Cảnh Y Nhân được huấn luyện từ trong bộ đội thì chuyện có thật sự là đặc công không có gì đáng ngạc nhiên.
“...” Đặc công đã là cái gì, bà đây là công chúa!
Cảnh Y Nhân mặc kệ mấy vấn đề của anh ta, chỉ nhắc lại một lần: “Tôi phải về nhà!” “Được rồi, tôi tiễn cô về.” Anh ta bỗng kéo cô lên.
Cảnh Y Nhân lập tức bị Phó Minh Tuấn kéo vào lòng, một tay anh ta thuận thể khẽ ôm lấy eo cô, hơi thở phả vào cần cổ của cô, chóp mũi bỗng chốc tràn ngập mùi hương đặc biệt trên người cô.
Cảnh Y Nhân sửng sốt vội đẩy anh ta ra: “Anh làm gì thế”
Phó Minh Tuấn chỉ cười: “Tôi kéo hơi mạnh thôi, đừng để ý.” Nói xong, Phó Minh Tuấn chui vào ghế lái, khởi động xe. “..” Cảnh Y Nhân hoài nghi liếc anh ta một cái. Phó Minh Tuấn đưa Cảnh Y Nhân về.
Trở về đến nhà thì mưa đã tạnh, Cảnh Y Nhân vốn định trả ô cho anh ta nhưng Phó Minh Tuấn lại nói: “Cô cứ giữ lấy đi, tốt xấu gì thì tôi cũng có công dụng giúp cố che gió che mưa chứ.”
Dứt lời, anh ta lập tức lái xe đi mất.
“...” Cảnh Y Nhân cầm ô đứng trước cửa, mờ mịt nhìn xe của Phó Minh Tuấn biến mất khỏi tầm mắt...
Giáo sư bắt đầu hoài nghi cô không phải Cảnh Y Nhân rồi, cô nên làm cái gì bây giờ?
Nếu anh ta kể cho “cậu” thì cô lại càng không biết nên làm gì nữa.
Đến chết cũng không chịu thừa nhận à?
Sau khi lái xe đi, Phó Minh Tuấn lập tức lấy di động gọi điện thoại cho Lục Minh. “Ở đâu đấy? Chúng ta gặp nhau đi.” Lúc này, Lục Minh đang ở bệnh viện.
Lục Minh đã đồng ý bồi thường cho Tiết Phương Hoa, nhưng hôm qua Cảnh Y Nhân từng nói với anh rằng Tiết Phương Hoa căn bản không có bệnh gì hết.
Nói cách khác, cái gọi là “di chứng”, “nội tạng xuất huyết”, “chỉ sống không quá ba năm” đều là giả. Cho nên dù chưa tới giờ tan tầm, anh đã đến bệnh viện một chuyến. Anh thật sự muốn nhìn xem Tiết Phương Hoa tham lam đến mức nào...
Nhưng anh vừa đến phòng bệnh thì Phó Minh Tuấn đã gọi điện thoại tới. Phó Minh Tuấn trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Tầng một của khu phòng bệnh VIP có một cửa hàng tiện lợi mở 24 giờ, bên trong có bán cà phê.
Phó Minh Tuấn đưa Lục Minh đến bàn sát tường, gần cửa sổ kính.
Mỗi người gọi một ly cà phê.
Bên cạnh có hai cô gái đang ăn mì và bánh cá hầm, vừa nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai hiểm có thì quên cả ăn, thất thần dõi theo bước chân của bọn họ tới gần.
“Cậu đột nhiên tìm tôi có việc gì không?” Lục Minh hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút phiền muộn. Phó Minh Tuấn thấy anh ưu sầu, uống một ngụm cà phê giá rẻ rồi nhíu mày: “Đúng là có chút việc, tôi thấy hình như cậu có tâm sự thì phải?”
Lục Minh thản nhiên nói ba chữ: “Tiết Phương Hoa.”
“Không phải cậu định dùng tiền đuổi cô ta sao?” Lục Minh lạnh nhạt nói: “Suy đoán hôm qua của cậu đúng một nửa.” “...” Phó Minh Tuấn bưng tách cà phê mờ mịt nhìn anh, không hiểu anh có ý gì.
Lục Minh bổ sung: “Tiết Phương Hoa giả vờ bị bệnh.”
“...” Nghe vậy, Phó Minh Tuấn sửng sốt, đột nhiên mở trừng mắt, không dám tin vào tai mình.
“Ý cậu là vụ việc ngoài ý muốn năm đó thực chất chỉ là một âm mưu sao?”