Thu Bách Hợp tức giận giậm chân, nước mắt tuôn trào như chuỗi trân châu bị đứt dây. Mặc dù đã ngoài 40 tuổi nhưng trông bà vẫn xinh đẹp như hoa, hễ đau khổ khóc lóc là có thể khiến người đàn ông đanh thép cũng phải mủi lòng.
Thực ra từ trước đến nay Thu Bách Hợp luôn hiền lành nhu mì, bà chỉ có mỗi đứa con trai cảnh Hi, nên chuyện gì cũng có thể cho qua, chỉ riêng chuyện này thì không bao giờ bà để con trai mình chịu thiệt. Hơn nữa bà còn từng suýt mất con, chỉ cần Cảnh Hi đau ốm nhẹ là bà đã sợ quýnh lên và đau lòng rồi.
Thu Bách Hợp vừa khóc, Cảnh Đức Chính đã luống cuống tay chân, muốn nổ tung cả đầu. Bên này Lục Minh chèn ép ông, bên kia vợ yêu lại đau lòng muốn chết. Từ trước đến nay, Cảnh Đức Chính luôn coi Thu Bách Hợp như bảo bối, kết hôn với bà năm, sáu năm tới bây giờ, chưa một lần ông nghe thấy hai chữ “ly hôn” từ miệng bà. Lần này Thu Bách Hợp đã thật sự tức giận rồi, Cảnh Đức Chính đau lòng vội vàng dỗ dành bà: “Bách Hợp, bà đừng giận, tôi sẽ không bỏ qua cho thằng con chết tiệt kia đâu. Cảnh Hi cũng là con tôi, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả mà.”
Thu Bách Hợp tức giận đến mức khóc òa lên: “Cảnh Triệt mới là “thịt” của ông, Cảnh Hi không phải do ông sinh ra nên đương nhiên ông đâu cần.”
“Tôi cần chứ, sao tôi lại không cần?” Cảnh Đức Chính dỗ dành, đỡ Thu Bách Hợp đến sô pha ngồi xuống. Sau đó, ông lại giải thích xin lỗi với Lục Minh, cam đoan lần sau nhất định sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện này nữa.
Lục Minh chán phải nghe Cảnh Đức Chính cam đoan, chỉ bỏ lại một câu tàn nhẫn: “Ông không nỡ dạy bảo con trai mình thì sẽ có người giúp ông.” Rồi anh kéo Cảnh Y Nhân định đi ra khỏi phòng.
“...” Nghe thấy Lục Minh nói vậy, lưng Cảnh Đức Chính lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh. Ông ta biết Lục Minh quyền lực đến mức nào, nếu anh thật sự muốn con trai ông ta phải chết thì quá đơn giản, chỉ như bóp chết một con kiến thôi.
Nghe nói cho anh lần này tham gia tranh cử tổng thống, cánh hữu* suy tàn, không một ai có kết cục tốt đẹp cả.
(*) Cánh hữu và cảnh tả: 2 xu hướng chính trị trái ngược nhau của Nhà nước, cánh hữu muốn giảm sự kiểm soát và can thiệp của Nhà nước đối với nền kinh tế, ủng hộ thị trường tự do, muốn giảm thuế, giảm chi tiêu của chính phủ vào phúc lợi, chính sách xã hội và cơ sở hạ tầng, phản đối tăng lương tối thiểu cho người lao động... Còn cánh tả lại có xu hướng ngược lại.
Cái gọi là cha nào con nấy, chỉ sợ Lục Minh còn làm quyết tuyệt hơn.
Nghĩ vậy, Cảnh Đức Chính bối rối chạy đến, hai tay run rẩy giữ chặt lấy cánh tay Cảnh Y Nhân. “Y Nhân, cha cầu xin con! Anh trai con ở nước ngoài mấy năm không ai quản giáo, tính tình nó hơi kiêu ngạo, nhưng nó không dám hại con thật đâu, chắc chắn là do bất cẩn thôi, con hiểu lầm nó rồi.” Cảnh Y Nhân chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn Cảnh Đức Chính
“Anh ta có cố ý hay không con thấy rất rõ ràng, sao lúc trước cha không cầu xin anh ta đừng gây sự với con? Nếu người nằm trên giường bệnh bây giờ chính là con thì cha định làm thế nào?” Không phải có máu lạnh, nếu không cho loại người như Cảnh Triệt một bài học thì anh ta chẳng bao giờ biết chừng mực đâu. Giả sử hôm nay người bị thương là Cảnh Y Nhân, và cô không phải là vợ của Lục Minh, thì e rằng người cha này còn lâu mới thèm đến liếc cố lấy một lần.
Cảnh Đức Chính là loại người keo kiệt, đầu cơ trục lợi, cô đã sớm chứng kiến điều ấy từ lâu rồi.
Nói xong, Cảnh Y Nhân lạnh lùng hất tay Cảnh Đức Chính ra.
Cảnh Đức Chính vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông. Ông ta đáp lời Cảnh Y Nhân: “Nếu con mà bị thương thì cha sẽ đánh chết nó, nếu nó còn bắt nạt con nữa thì cha sẽ đánh chết nó ngay.”
Cảnh Đức Chính nói chắc như đinh đóng cột, để bảo vệ con trai, lời nào ông ta cũng nói được hết. Cảnh Y Nhân cười khẩy một tiếng: “Đúng thế! Đáng tiếc con không bị thương, cho nên cha không cần đánh chết anh ta đúng không? Cảnh Hi đang nằm trên giường, chẳng lẽ em ấy không phải con trai của cha hay sao? Vì con gái, cha có thể đánh Cảnh Triệt, còn Cảnh Hi thì không cần quan tâm đúng không?
Nghe thấy thế, Thu Bách Hợp đứng bật dậy khỏi sô pha, nhìn thẳng vào Cảnh Đức Chính, xem rốt cuộc ông ta sẽ trả lời thế nào. Cảnh Đức Chính xấu hổ quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thu Bách Hợp đang cực kỳ giận dữ.
Ông ta bối rối nói: “Đương... Đương nhiên là con của cha.”
Cảnh Y Nhân bỏ lại một câu: “Một khi đã như vậy thì bản cũng sẽ giúp ông đánh chết thằng con bất hiếu Cảnh Triệt kia.”