Sảnh dự tiệc trang hoàng lộng lẫy, xa xỉ, rộng bằng cả sân bóng, có sử dụng hệ thống chiếu sáng hiện đại.
Từng dãy bàn dài được trải khăn trắng xếp ngay ngắn, ngay phía trước là một sân khấu hoành tráng hiện đại có ròng rọc di chuyển, đèn chiếu rực rỡ đủ màu sắc, xa hoa lộng lẫy. Nương theo điệu nhạc, tất cả mọi người lần lượt tiến vào trong sảnh. Mỗi vị trí ngồi đều được ghi tên sẵn, người nào người nấy tìm đúng chỗ ngồi của mình. Tuy là tiệc đứng buffet nhưng vẫn có nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, chỉ riêng các món ăn đầy đủ hương vị này đã khiến người ta phải giơ tay lên khen ngợi rồi, huống chi còn được xem biểu diễn trên sân khấu nữa. Cảnh Y Nhân đã đói bụng lắm rồi, chỉ chăm chăm chọn đồ ăn trước rồi quay về chỗ ngồi của mình thưởng thức. Vị trí ngồi của cô khá cao nên có thể xem tường tận màn biểu diễn. Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu nói rất hào hứng, sôi nổi nên nhận được vô số tràng pháo tay. Trong sảnh tiệc rộng lớn, có đến mấy trăm người đang ngồi thưởng thức màn biểu diễn trên sân khấu.
Nhưng lúc này Cảnh Y Nhân không rảnh để xem, cô chỉ chuyên tâm nhét đầy cái bụng của mình, đưa từng miếng điểm tâm nhỏ lên miệng một cách tao nhã.
Cảnh Y Nhân ăn chưa được hai miếng đã phát hiện trên bàn dài còn có mặt Cảnh Đức Chính, ông ta dẫn cả Cảnh Triệt theo. Vị trí của hai người cách nhau khá xa. Cảnh Y Nhân không nói gì nhiều với ông ta. Nếu Cảnh Đức Chính không chủ động nói chuyện thì cô chỉ chào hỏi qua loa mấy câu thôi. Cô nhận ra dáng vẻ của Cảnh Triệt có chút kỳ lạ. Tuy vẫn giống bình thường nhưng hình như động tác của anh ta hơi ẻo lả, ăn món ngọt tráng miệng còn làm động tác Lan Hoa Chỉ. “...” Động tác đó nhìn không tệ, ai bảo anh ta sinh ra đã đẹp trai, nhưng vẫn làm Cảnh Y Nhân nổi hết cả da gà. Cô không thèm quan tâm tới anh ta nữa mà tiếp tục ăn phần của mình.
Lát sau Lục Minh cũng tới. Anh ngồi xuống cạnh cô, trong tay anh là món tráng miệng mà cô ưa thích. “Đói lắm rồi phải không?” Anh đặt món tráng miệng xuống trước mặt cô. Cảnh Y Nhân cười với anh, vui vẻ nói: “Cậu, ban nãy em nhìn thấy cậu đó. Dáng vẻ cưỡi ngựa của cậu thật là đẹp trai.” Lục Minh khẽ cười, anh đưa tay gỡ mũ trên đầu cô ra, treo sau lưng ghế. “Ở trong phòng không cần đội mũ đâu.”
“Anh cũng không cần đội.”
“...” Anh phải đội mà.
Nhưng Lục Minh vẫn phối hợp cởi mũ quân đội ra đặt trên bàn. Cảnh Y Nhân ăn gần no rồi mới ngước mắt lên xem biểu diễn trên sân khấu.
Những tiết mục này được dàn dựng như trong chương trình Gala Tết, những người trình diễn trên sân khấu đều là người nổi tiếng, ngày mai toàn bộ sẽ được chiếu trên truyền hình. Ngay đến Cảnh Hi cũng lên sân khấu biểu diễn, cậu hát bài “Y Nhân như mộng“.
cảnh Y Nhân nghe vô cùng tập trung, không thể không nói, Cảnh Hi hát khúc bát kinh này rất hay. Chẳng hiểu sao trước đây cậu ấy lại hát mấy bài như bị động kinh vậy.
Đang nghe hát, cô chợt thấy tổng thống ngồi ở trung tâm sảnh tiệc vẫy tay với mình, ý bảo cô tới ngồi cạnh ông.
Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn Lục Minh, thấy anh gật đầu cho phép, cô mới cười hì hì chạy tới ngồi bên cạnh tổng thống đại nhân. Chỗ ngồi của tổng thống đại nhân ở chính giữa, cách sân khấu gần nhất nên là vị trí xem được rõ nhất. Cảnh Y Nhân vừa đến, người đang ngồi bên cạnh tổng thống vô cùng thức thời nhường chỗ cho cô. Các tiết mục ca hát, nhảy múa lần lượt được biểu diễn trên sân khấu, sau đó là một màn biểu diễn tinh hoa của dân tộc. “Quốc sắc thiên hương” âm nhạc bắt đầu, tấm màn sân khấu được kéo lên, một vị hoa đán xinh đẹp xuất hiện ngay trước mặt tất cả mọi người khiến ai nấy đều mở tròn mắt.
Hoa đán xinh đẹp đến mức không ai có thể rời mắt đi được, ngay cả Cảnh Y Nhân cũng chấn động.
Cô ấy quả thực vô cùng xinh đẹp.
Trên đầu cô ấy đội mũ miện có dải tua rua, khoác lên mình tấm áo choàng dài đỏ tựa ráng chiều, cánh tay thon dài một bên cầm chiếc ô gấp, một bên cẩm thanh trường kiểm.